Mấy tên lưu manh không có học thức không có nghề ngỗng gì, ngày nào cũng trộm cướp kiếm cơm, lừa gạt cụ già, bắt nạt con nít, cái gì cũng biết, có thể nói là khách quen của đồn cảnh sát, một tháng không vào đó vài lần lại thấy ngứa ngáy trong người.
Anh Hạo nhàn nhã ngồi trên băng ghế đá, vừa hút thuốc vừa quan sát đám người xung quanh, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo để bắt nạt.
“Anh Hạo, anh xem bên kia kìa, bốn con bé đó đẹp thật, chỉ nhìn thôi mà thằng bé của em đã rục rịch rồi!”
“Đẹp, đúng là rất đẹp!"
“Má ơi, hình như còn xinh hơn cả mấy em diễn viên trong phim nữa!”
Mấy tên côn đồ đã trông thấy Lưu Minh trong rừng, nói chính xác hơn là mấy quỷ nô bên cạnh anh.
“Thế còn nghệt mặt ra đó làm gì, mau đuổi thằng ranh kia đi, một mình dẫn theo bốn cô em xinh đẹp ra đường làm màu, nó không biết ở Hồ Nam này ai là lớn nhất hả!”
Anh Hạo ném tàn thuốc xuống đất, giẫm chân lên, dắt theo đám đàn em chậm rãi đi về phía Lưu Minh.
“Này, ranh con, anh Hạo bọn tao thích chỗ này rồi, mày cút đi, nếu không bọn tao xin phép không khách sáo nha!”
Một tên côn đồ trong số đó nghênh ngang đi tới trước mặt Lưu Minh, kiêu ngạo nhìn anh, sau đó lại bỏ thêm một câu: “Để mấy em này lại, mày thì cút!”
“Không muốn chết thì lo cút đi!”
Đang yên đang lành lại bị mấy tên côn đồ phá ngang việc tu luyện, tất nhiên Lưu Minh cực kỳ khó chịu, anh chẳng thèm nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người kia.
“Ô, ranh con, mày mạnh miệng quá nhỉ, biết tao là ai không?”
Anh Hạo dùng cái giọng hầm hố, lập tức phất tay với đám đàn em, cả bọn lập tức bao vây anh.
Thấy thế, khá nhiều người muốn đứng xem kịch vui.
Tất nhiên có vài người tốt bụng cũng lo lắng cho Lưu Minh, nhưng phần lớn đều đang vui sướng khi người gặp họa, chẳng hạn như nam sinh vừa bị anh Hạo đuổi đi, trong lòng cũng rất đắc ý: “Mẹ nó, đi dạo công viên mà cũng dẫn theo bốn em xinh đẹp như thế, đúng là đáng bị ăn đòn, tuy bạn gái tôi trông cũng bình thường nhưng lại an toàn tuyệt đối!”
“Ồ? Quên chưa hỏi anh từ cái hầm cầu nào ra đấy?”
Lưu Minh thản nhiên nhìn anh Hạo.
“Anh Hạo, thằng chó đó nói anh từ hầm cầu nào ra, ý nó đang nói anh là ruồi nhặng gì đó ấy!”
“Mẹ nó, bố mày có cần mày giải thích không!”
Anh Hạo tặng cho tên đàn em kia một bạt tai, sau đó lạnh lùng nhìn Lưu Minh: “Anh em lên, đánh chết nó, cho nó biết Hồ Nam này do ai làm chủ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!