Mạc Thiên Nam lo lắng cho cô ta, lên tiếng trách cứ.
“Bố, rốt cuộc bố muốn làm gì? Cho dù con bị bệnh cũng không nên mời Thiên sư gì đó. Mấy thứ quỷ thần gì đó vốn dĩ không tồn tại, còn thiên sư, đạo sĩ, xem bói gì đó dều là kẻ lừa đảo mà thôi. Bây giờ đã là xã hội mới, bố tin vào khoa học đi được không!”
Mạc Liên Y hùng hồn phản bác.
“Con gái, thế giới rộng lớn không hiếm gì những thứ kỳ lạ. Thứ con không thấy được không thể phủ định sự tồn tại của nó, nếu không huyền học cũng sẽ không lưu truyền ở Hoa Hạ và cả thế giới mấy nghìn năm”.
Mạc Thiên Nam cảm khái.
“Hừ, cũng không biết đám giả thần giả quỷ đó cho bố uống thuốc gì mà bố lại tin bọn họ như vậy!”, Mạc Liên Y khoanh tay trước ngực, vẻ mặt chán nản: “Đợi lát nữa kẻ lừa đảo kia tới, con sẽ đuổi hắn ra ngoài!”.
“Mạc Liên Y, con im miệng đi! Lát nữa tiểu thiên sư đến đây, con phải lịch sự với cậu ấy một chút. Sư phụ của cậu ấy là ân nhân của nhà chúng ta, không có người đó thì không có bố của ngày hôm nay”.
Mạc Thiên Nam tỏ vẻ nghiêm túc, dường như không cho con gái được phép nghi ngờ.
Mạc Liên Y hừ lạnh lùng, không nói thêm nữa. Cô ta cảm thấy vô cùng ấm ức, từ khi mẹ mất, bố luôn cưng chiều cô ta, cơ bản chuyện gì cũng nghe theo cô ta, nâng như nâng trứng, ngậm trong miệng còn sợ tan. Không ngờ hôm nay bố mình lại vì một kẻ lừa đảo mà trách mắng mình, trong lòng cô ta càng không có thiện cảm với tên lừa đảo đó, thầm nghĩ lát nữa anh ta đến đây nhất định sẽ khiến anh ta đẹp mặt.
Không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang cuộc chiến tranh lạnh giữa hai bố con.
“Cháu à, cháu là đồ đệ của Trương thiên sư sao?”
Mạc Thiên Nam đích thân ra mở cửa, nhìn thấy Lưu Minh đi đường đầy bụi bặm ở ngoài cửa, thân thiện nở nụ cười.
“Chào chú Mạc!”
Lưu Minh cũng vô cùng ngoan ngoãn chào Mạc Thiên Nam. Anh chưa bao giờ gặp Mạc Thiên Nam, cũng không biết ông thầy già của mình và người đàn ông trước mắt có chuyện quá khứ thế nào. Nhưng theo anh nghĩ, khách hàng lớn thế này đều là thượng đế của mình, cung cấp cái ăn cái mặc cho mình.
“Chú vốn muốn mời thầy của cháu cùng tới đây làm khách, nhưng ông ấy nói thích thanh tịnh”.
Mạc Thiên Nam nói.
“Ông già ấy nào có thích thanh tịnh, rõ ràng là hoan lạc quên cả trời đất, sớm muộn cũng có ngày chết trên bụng phụ nữ”.
Lưu Minh vô cùng bất mãn lẩm bẩm.
“Mau vào trong ngồi đi, chú đã pha trà Thiết Quan Âm thượng hạng cho cháu, hai chú cháu ta vừa uống vừa nói chuyện”.
Mạc Thiên Nam cười sang sảng, muốn kéo Lưu Minh vào nhà.
“Đồ lừa đảo, anh không được vào!”.
Lưu Minh vừa bước chân vào nhà đã bị nữ tổng giám đốc kiêu ngạo chặn trước cửa.
Giây phút Mạc Liên Y xuất hiện, Lưu Minh cảm thấy cả người mình như bị điện giật. Gương mặt này, dáng người này, còn cả khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, hoàn toàn không phải mấy cô gái ở trong thôn có thể sánh bằng. Khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian quả có chút tương tự với Thần Nữ.
“Đồ lừa đảo, nhìn cái gì mà nhìn? Có tin tôi sai người móc mắt anh ra không?”
Mạc Liên Y vốn có oán niệm với Lưu Minh, cộng thêm vừa rồi gặp mặt, mắt anh lại liếc bậy liếc bạ trên cơ thể mình khiến cô ta càng tức giận thêm.
“Liên Y, không được vô lễ!”
Mạc Thiên Nam quát lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!