Bảo vệ mập không vội vàng kết luận, ngược lại tươi cười đi tới quầy lễ tân, nói rõ tình huống với cô ta.
Tiếp đãi thân thiện, dù là ai đến tập đoàn Thiên Nam đều phải khách sáo, đó là một trong những quy định của công ty mà Mạc Liên Y đã đặt ra ngay ngày đầu tiên nhậm chức, đó là văn hóa doanh nghiệp của công ty.
Qua một lúc sau, bảo vệ mập cười híp mắt đi tới: “Anh trai, vừa rồi tôi đã báo lễ tân liên hệ với tổng giám đốc rồi, nhưng tổng giám đốc bảo cô ấy không quen biết anh”.
“Cái gì?”
“Cô ấy lại nói là không quen biết tôi?”
Lưu Minh ngây người, lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Liên Y. Nhưng sau khi điện thoại kết nối lại không phải giọng nói lạnh băng của Mạc Liên Y vang lên, mà là một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến: “Xin chào, tổng giám đốc của chúng tôi đang mở cuộc họp, mong anh một lúc nữa hãy gọi lại sau”.
Nói xong, bên kia bèn cúp máy.
“Con mẹ nó, đây là định trả thù tôi đây mà!”
Lưu Minh tức giận muốn quăng điện thoại xuống đất, nhưng nghĩ lại vẫn cất đi, dù sao cũng rất đắt tiền.
“Anh trai, bên kia nói thế nào?”
Ba người bảo vệ đứng bên cạnh Lưu Minh, thận trọng hỏi.
“Haizz, làm người ở rể khổ thật. Người anh em, anh không biết đâu, tổng giám đốc của các anh là một người tính tình lạnh nhạt, tối nào cũng không để tôi lên giường đã đành, tôi liếc người phụ nữ nào ở bên ngoài là cô ấy lại không vui. Từ tối hôm qua đến giờ cứ giận tôi, chuyện hôm nay đơn thuần là cô ấy muốn trả thù tôi thôi”.
“Người anh em, tôi biết các anh làm việc vất vả, tôi cũng không làm khó các anh nữa, tôi đi đây”.
Nói xong, Lưu Minh để lại cho mấy người bảo vệ một bóng lưng thất thểu, sau đó rời khỏi tòa cao ốc.
Hừ, con nhóc Mạc Liên Y kia dám làm mình bẽ mặt, cô ta cho rằng minh dễ ức hiếp thế sao?
Vừa rời khỏi tập đoàn Thiên Nam, Lưu Minh đã nhận được điện thoại của dì.
Không thể không nói dì của Lưu Minh là một người hành động nhanh chóng, hôm qua lúc ăn cơm vừa mới nói sẽ giới thiệu bạn gái cho anh, hôm nay đã bảo anh đi xem mắt.