Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh (Bản Dịch - Mới)

“Sắc mặt anh ta trắng bệch là do mất máu?” 

Mạc Liên Y tỉ mỉ nghĩ lại, dường như sau khi Lưu Minh chữa trị xong, sắc mặt thực sự tái đi nhiều. 

“Đúng thế, để chữa trị cho con, cậu ấy tốn không ít máu và sức lực, nhưng chẳng hề than vãn câu nào, thậm chí bị con đuổi ra khỏi nhà cũng không nói gì, đúng là đứa trẻ ngoan, giờ chẳng mấy ai như vậy đâu!” 

Mạc Thiên Nam gật đầu, khẽ thở dài. 

Nghe bố nói xong, Mạc Liên Y dường như biết lỗi, nhớ lại gương mặt chất phác trong sáng kia, không hề cảm thấy đáng ghét nữa, lại nói, lúc anh đi còn nhớ đến việc xử lý con quỷ ám cô ta. 

Nghĩ vậy, cô ta đột nhiên thấy cảm động lạ thường. 

“Bố, có thể giúp con tìm hiểu xem Lưu Minh hiện ở đâu không?” 

“Con gái, con định làm gì?” 

“Con muốn đi tìm anh ta!” 

Không hiểu tại sao, Mạc Liên Y bỗng vô cùng muốn gặp Lưu Minh. 

Trông ánh mắt kiên định của con gái, Mạc Thiên Nam chợt chua xót, rốt cuộc con gái ông ta bị sao đây, không lẽ định lấy thân báo đáp? 

Sống hơn 20 năm, đây là lần đầu Lưu Minh được đưa về bằng xe cảnh sát, nhà của anh ở một thôn trong nội thành khu phía nam. 

Lưu Minh không lập tức về nhà mà bảo Liễu Băng Thanh thả anh gần đó. 

“Về cơ bản không có gì thay đổi, nhưng vật còn người chẳng thấy đâu!” 

Lưu Minh nhìn những tòa nhà cũ, bất chợt cảm khái. 

“Lưu Minh?” 

Đột nhiên có người gọi anh, quay lại nhìn, chỉ thấy một dáng người thấp lùn, đang cười híp mắt. 

“Tôi chỉ gọi thử, không ngờ đúng là thằng nhóc cậu, đã 10 năm rồi, tôi cũng chẳng dám nhận bừa!” 

Người này là Châu Vĩnh Phong, bạn học cấp 2 của anh, 2 người là bạn cùng bàn, quan hệ rất tốt, không ngờ lại chạm mặt ở đây, Lưu Minh có chút cảm khái. 

“Mấy năm nay cậu đi đâu vậy? Tôi và rất nhiều bạn khác đều không nghe ngóng được tin tức gì, bọn họ nói không liên lạc được với cậu, QQ không rep, điện thoại máy bận, còn tưởng cậu bốc hơi rồi cơ”, Châu Vĩnh Phong bước đến, quan sát Lưu Minh một lượt, sau đó ha ha nói. 

“Mấy năm không gặp, trông vẫn tráng kiện như ngày nào, nếu không vì bộ đồ này, tôi đã nghĩ cậu được phú bà nào bao nuôi đấy!” 

“Nuôi ông nội cậu, miệng chó không mọc nổi ngà voi!”, Lưu Minh bật cười, không trả lời câu hỏi, dù sao cũng chẳng thể nói 10 năm nay được lão đạo sĩ thu nhận, sau đó theo học nghề trừ ma diệt quỷ. 

“Sao cậu lại ở đây?”, Lưu Minh nhìn bạn cũ 10 năm, có chút kích động, khẽ huých vào eo Châu mập, hỏi. 

“Aiz, hôm nay là ngày họp lớp, tôi chịu hết nổi nên chạy ra ngoài mua điếu thuốc, cậu muốn đi cùng tôi không, có rất nhiều người quen đấy!”, Châu Vĩnh Phong cười xấu xa. 

“Bỏ đi, bỏ đi, tôi ăn mặc thế này thì khỏi đi cho rồi!” 

Lưu Minh nhìn mình rồi ngại ngùng nói, quần áo anh là đồ hàng thùng, nãy còn bị Hậu Tông Dư đâm trúng, mặc dù người không sao, nhưng quần áo bị rách lỗ chỗ, trông thật sự nhếch nhác. 

“Tên nhóc này, mấy năm không gặp sao đã học thói đời rồi, bạn học cũ còn để ý mấy cái này à? Hơn nữa, đã gặp ở đây, kiểu gì cũng phải chào hỏi một tiếng, nếu để bạn học biết được tôi gặp mà không mời cậu đi cùng, không biết sẽ nói tôi thế nào!” 

Châu Vĩnh Phong trực tiếp kéo Lưu Minh vào khách sạn đối diện đường, thuần thục lên tầng, bước vào phòng bao.

“Này, mọi người, xem tôi đưa ai đến đây”, Châu Vĩnh Phong cất lời, sau đó đó đẩy Lưu Minh ra. 

“Vãi nội ơi, Lưu Minh!” 

“Tên rùa rụt cổ cậu, không ngờ vẫn còn sống đó!” 

“Mấy năm không gặp, lão Minh đen đi không ít, có phải cưới được cô vợ xinh đẹp nên lao lực không”. 

Lưu Minh hồi còn đi học quan hệ khá tốt, học lực cũng ổn, hơn nữa hay ra mặt khi có chuyện bất bình, vậy nên rất nhiều người chào hỏi anh. 

“Đều là bạn học cũ, khách sáo gì chứ, mau ngồi xuống đi!” 

Một cô gái mặt bầu tóc ngắn cười nói. 

“Hơ, chuyện này…” 

Lưu Minh gãi đầu, có chút bối rối. 

Phòng không lớn, hơn nữa đều đã ngồi kín, chỉ còn một chỗ trống duy nhất bên cạnh 1 cô gái mặt lạnh. 

Người này là Nhâm Tử Huyên, hồi đi học, 2 người từng có quan hệ mập mờ, chỉ là Lưu Minh chú tâm học hành, 2 người không hề tiến triển vượt quá tình bạn. 

Hiện giờ quan hệ của 2 người rất kì diệu, mặc dù không tính là người yêu cũ, nhưng cũng chẳng khác là bao. 

“Cái này…không ổn lắm”, một bạn học đỡ lời. 

“Lão Minh, mấy năm không gặp, da mặt cậu ngày càng mỏng, có phải trước đây làm chuyện gì có lỗi với Tử Huyên, cho nên giờ mới không dám ngồi cạnh người ta!” 

Đã nói đến mức này, Lưu Minh chỉ đành căng da đầu tiến đến chỗ bên cạnh Nhâm Tử Huyên, cười ngượng nghịu. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!