QUYỂN 4- BẠCH Y HỌA THẾ___________________________________
Lại trở về quá khứ tang thương:((_________________________________
CHƯƠNG 181: ĐÊM HOA ĐĂNG LẤY TIỀN MUA CÔ HỒN
Tạ Liên hoảng hốt bừng tỉnh.
Nỗi kinh hãi khiến mồ hôi chảy ướt thân áo, y ngồi bật dậy, hai tay run rẩy ôm lấy mặt.
Nguyên do thức tỉnh là một giấc mơ. Trong mộng, y thấy rõ cảnh phụ vương mẫu hậu treo cổ tự vẫn, nét mặt không vui mừng không sầu muộn, nước mắt đã sớm cạn trên gò má, thẫn thờ mà chuẩn bị dải lụa trắng, Tạ Liên mới đưa đầu vào, thì bất ngờ nhìn thấy gương mặt buồn vui trước mặt. Thấy bạch y nhân nhìn mình cười gằn, trong lòng kinh hoảng, vội vàng nắm chặt dải lụa, từng trận nghẹt thở kéo tới, đúng lúc này y liền mở mắt.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng, bên ngoài truyền tới một âm thanh: “Điện hạ! Huynh đã tỉnh chưa?”
Tạ Liên thuận miệng đáp: “Đã tỉnh!”
Thở dốc kịch liệt một hồi lâu, Tạ Liên phát hiện mình chẳng hề nằm trên giường, dưới thân chỉ lót tấm chiếu cói. Tuy rằng để rất nhiều rơm rạ, mềm mại dị thường, nhưng đối với y thì chẳng dễ chịu chút nào, vẫn chưa thể quen nằm ngủ chỗ tạm bợ như vậy. Nơi đây cũng không phải khách điếm cung điện, mà là một gian miếu thái tử cũ nát, chỗ y nằm, chính là hậu điện đổ nát được dọn sạch.
Người vừa mới gọi Tạ Liên vậy mà lại là Phong Tín, hắn từ sáng sớm đã đi ra ngoài mua đồ ăn, vừa về vội giục y dậy ăn cơm. Tạ Liên đáp lại, bò người dậy.
Cảm giác nghẹt thở trong mộng quá chân thực, cánh tay không tự chủ xoa xoa cần cổ. Y muốn xác nhận xem có vết lằn hay vết thương hay không, ai ngờ, thật sự sờ được một thứ.
Tạ Liên cả kinh, vội túm lấy cái gương lăn lóc trên mặt đất, cầm lên soi một hồi, thấy được chú gông màu đen trên cần cổ trắng nõn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Gông nguyền rủa.
Ngón tay Tạ Liên khẽ vuốt ve vật này.
Một khi bị giáng thành phàm nhân, ngoại trừ sống thọ hơn người bình thường, cũng không có nhiều đặc quyền gì. Nhưng thời điểm Quân Ngô hạ chú lên người y, vẫn còn hạ thủ lưu tình, cấp cho y một con đường sống.
Gông nguyền rủa này tuy rằng phong bế pháp lực, nhưng đồng thời, cũng giữ nguyên cả tuổi tác lẫn cơ thể, khiến cho y bất lão bất tử. Đồng thời, Quân Ngô cũng đã nói rõ—nếu như đệ có thể phi thăng lần thứ hai, thì mọi việc trước kia xem như xóa bỏ, đệ cũng có thể lấy nó xuống.
Nhưng hiện tại có vật này đeo ở trên người, chẳng khác nào một phạm nhân bị khắc chữ trên mặt, hoàn toàn là sỉ nhục khắc cốt ghi tâm. Nghĩ tới đây, Tạ Liên đưa tay tìm Nhược Da, định quấn lên đầu. Lúc cầm Nhược Da lên chợt nhớ tới cảm giác chậm rãi khó thở trong mộng, do dự trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn đem nó quấn lên, bọc cẩn thận cần cổ và nửa gương mặt, xong mới đi ra ngoài.
Phong Tín và Mộ Tình đứng chờ ở ngoài cửa. Phong Tín mang màn thầu nóng hôi hổi trở về, Mộ Tình đứng cạnh ung dung thong thả nhấm nháp. Phong Tín đưa cho y hai cái, nhưng Tạ Liên nhìn thấy cái thứ thô kệch được làm từ bột kia liền không muốn ăn, lắc lắc đầu từ chối. Phong Tín nói: “Điện hạ, dù gì sáng sớm cũng phải ăn một chút, sau đó chúng ta còn phải ra ngoài làm, ngồi yên bất động bây giờ chẳng giải quyết được gì đâu.”
Mộ Tình không thèm nâng mắt lên nhìn: “Đúng vậy, không ăn cái này thì chẳng còn cái gì để ăn đâu. Ăn đi không lại ngất bây giờ.”
Phong Tín trừng hắn: “Ngươi nói kiểu gì đấy?”
Tạ Liên phi thăng đã mấy năm, từ lâu quên mất tư vị ăn cơm là gì rồi, trước đó vài ngày còn suýt nữa hôn mê, lúc ấy nhớ lại thì ra y đã ba, bốn ngày không nuốt một hạt cơm, Mộ Tình nói câu này không sai. Tạ Liên không muốn hai người mới sáng ra đã đấu võ mồm, bèn chuyển chủ đề: “Đi thôi nào, hôm nay không biết có kiếm được việc gì không đây.”
Tạ Liên thuở trước, là thái tử kim chi ngọc diệp, thân thể còn là của tiên nhân, không dính chút bụi trần, đương nhiên chẳng cần lo lắng đến kế sinh nhai này nọ. Nhưng bây giờ, nói y là thái tử, thì Tiên Lạc quốc đã không còn, nói y là thần tiên, cũng sớm đã bị cách chức, cơ bản cũng chẳng khác phàm nhân là bao, mà đối với người phàm thì miếng cơm manh áo là chuyện tất yếu. Một người tu đạo đương nhiên có thể kiếm cơm nhờ bắt quỷ, nhưng đâu phải mỗi ngày đều có yêu ma quỷ quái để mà bắt, có pháp sự để mà làm, vì lẽ đó, đại đa số thời điểm, bọn họ vẫn phải tìm chút việc lặt vặt, tỷ như giúp người tháo dỡ hàng, xuất ra một chút lực gì đó.
Dù chỉ là vài việc nhỏ, nhưng cũng không chắc đã giành được suất. Bởi vì bây giờ, người nghèo trôi dạt khắp nơi nhiều lắm. Họ nhìn thấy có đường sống, không cần nhận tiền công, cho cái bánh bao nửa bát cơm liền đồng ý làm, hừng hực xông lên, mấy người bên này sao giành được từ bọn họ? Coi như có thể đoạt lấy, Tạ Liên cũng sẽ cân nhắc đắn đo đủ điều, rồi nhường luôn cho người ta. Quả nhiên, lung lay nửa ngày, vẫn chẳng thu hoạch được gì. Mộ Tình nói: “Không tìm được công việc nào ổn định tốt hơn tí à?”
Phong Tín: “Phí lời. Có thể tìm thì sớm tìm được rồi. Nhìn mặt thế này thì nghĩ kiếm được việc nào? Dung mạo điện hạ ai mà không nhận ra, để cho người ta biết là ai, nghĩ an ổn được chắc?”
Mộ Tình không nói nữa. Tạ Liên đưa tay lên siết lụa quanh mặt càng chặt. Xác thực, vạn nhất để cho người ta nhận ra y là ai, nếu không chạy nhanh chắc chắn sẽ bị đánh bầm dập. Tỷ như tiêu sư*, ai sẽ yên tâm để người không rõ lai lịch, mặt cũng không chịu lộ làm tiêu sư? Bọn họ lại không thể đi làm những việc hành hung xấu xa hại người, cho nên lựa chọn thật sự vô cùng có hạn.
*Tiêu sư: người áp tải hàng hóa, xuất hiện từ thời Bắc Tống, khi mà giao thương buôn bán phát triển, chở hàng cần người đi theo trông coi bảo vệ, dạng như shipper kết hợp với bảo kê bây giờ ý:vv (theo baike)
Thần thì không thể vì ăn không đủ no, mặc không đủ ấm mà buồn phiền. Nhưng người lại khác, họ cần cơm ăn áo mặc. Tạ Liên từ nhỏ đã không cần lo đến những chuyện như vậy, đây coi như là vấn đề đầu tiên trong suốt mấy chục năm qua khiến y phiền muộn. Mà nếu như tư vị đói rét thần chưa từng trải, như vậy, thần làm sao mà hiểu được mùi vị nghèo đói của tín đồ? làm sao có thể làm những công việc như người thường? Chuyện đến nước này, cũng đành ngậm ngùi coi như một quá trình rèn luyện.
Bất chợt, cách đó không xa truyền đến một tràng khua chiêng gõ trống, có một đám người tụ tập xung quanh, ba người cũng theo qua xem thì thấy mấy vũ nhân cùng vai hề ở trong đám người hăng say thét to, còn có vũ nhân đang làm xiếc. Mộ Tình lại đề nghị: “Hay là chúng ta đi bán nghệ đi.”
Tạ Liên đang cân nhắc tới việc này, còn chưa kịp trả lời, Phong Tín đã ném cái lườm qua: “Nói năng hồ đồ, Điện hạ thân thể ngàn vàng, sao có thể đi làm loại chuyện đó?”
Mộ Tình cũng lườm lại: “Gạch cũng đã vác rồi, làm xiếc thì có gì không ổn?”
Phong Tín: “Bê vác là dựa vào chính khí lực của mình kiếm cơm, còn làm xiếc là cung cấp niềm vui cho người, bị người ta coi như trò cười, đương nhiên không giống nhau!” Nói xong, một vai hề nhảy nhảy nhót nhót té lộn mèo một vòng, mọi người đều cười ha ha, hắn bò bò cúi xuống lượm từng đồng tiền thưởng rơi leng keng trên đất. Thấy thế, trong lòng Tạ Liên sinh ra chống cự, dùng sức lắc lắc đầu, đem con đường “làm xiếc” này vứt bay. Mộ Tình thấy vậy, đành nói: “Được rồi. Vậy cứ làm nghề khác đi.”
Phong Tín lại nói: “Đã làm rất nhiều nghề rồi, bằng không cũng sống không tới bây giờ, còn những nghề dư ra vẫn không nên làm thì hơn.”
Đột nhiên, đoàn người phía sau kinh hoảng, có người hô to: “Truy binh đến rồi! Truy binh đến rồi!”
Vừa nghe truy binh đến rồi, đám người xem náo nhiệt giải tán ngay lập tức. Không lâu sau, một nhóm binh lính tay cầm binh khí, giáp vàng sáng chói, oai phong lẫm liệt, đi lại nghênh ngang trên đường, nhìn thấy ai khả nghi thì bắt lại hỏi. Ba người lẩn trốn trong đám người, nghe người bên ngoài xôn xao bàn tán:
“Đây là đang bắt ai vậy?”
“Yên tâm, không phải bắt chúng ta đâu. Bữa ta có nghe nói, là bắt hoàng tộc Tiên Nhạc bỏ trốn.”
“Có người tố cáo rằng xung quanh đây thấy được nhân vật khả nghi, vì thế nên gần đây trong thành kiểm tra nghiêm dễ sợ.”
“Nói thật hả? Không phải đấy chứ, sao lại chạy trốn tới nơi này!”
Nghe vậy, ba người nhìn nhau, Tạ Liên thấp giọng nói: “Mau đi xem xem.”
Hai người còn lại gật đầu. Yên lặng tách ra rời khỏi đám người, đi tới một nơi không ai chú ý, lúc này mới hợp lại, chạy như bay.
Chạy vội tới trước mảnh bìa rừng hoang vắng, Tạ Liên đứng từ xa nhìn thấy cột khói nghi ngút từ trong rừng, tâm trạng nhanh chóng hoảng hốt, lẽ nào binh lính Vĩnh An đã tìm thấy họ rồi, đang phóng hỏa hành hung?
Vội vã chạy lại gần, trong rừng cây ẩn giấu một nhà tranh cũ nát, không biết có phải thợ săn vào rừng lưu lại hay không. Cột khói xuất phát từ trong căn nhà này, Tạ Liên thất thanh hô: “Mẫu hậu! Xảy ra chuyện gì? Người ở đâu?”
Hô một tiếng, một phụ nhân vui vẻ chạy ra đón: “Hoàng nhi, con đã về rồi?”
Người này chính là vương hậu. Nàng một thân bố y (áo vải) trâm mận, đã gầy gò không ít, dáng dấp có chút khác biệt so với phụ nhân bình thường. Thấy mẫu thân không có chuyện gì, sắc mặt còn tràn đầy vui mừng, Tạ Liên lúc này mới yên tâm, lại hỏi vội: “Xảy ra chuyện gì mà lại có khói thế kia?”
Vương hậu ngượng nghịu đáp: “...... Cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Chỉ là ta muốn tự mình nấu cơm mà thôi......”
Tạ Liên dở khóc dở cười: “Không được! Nấu cơm gì chứ? Hai người ăn đồ ăn Mộ Tình đưa đến là được rồi. Cột khói này gây chú ý cho người khác quá, có khói sẽ có người, binh lính Vĩnh An nhất định sẽ tìm tới đây, vừa mới nãy chúng ta ở trong thành suýt đụng phải bọn họ, hiện tại thành này đã canh giữ nghiêm ngặt, chúng ta nên chuyển đi thôi.”
Phong Tín với Mộ Tình tiến vào nhà dập khói, vương hậu cũng không dám bất cẩn, đi ra sau nhà thương lượng cùng quốc chủ. Phong Tín dập xong rồi, đi ra nói: “Điện hạ, huynh không tới thăm quốc chủ bệ hạ sao?”
Tạ Liên lắc lắc đầu: “Không đâu.”
Hai cha con bọn họ, một người là vua một vong quốc, một người là thần tiên bị giáng xuống trần, không thể so ai thất bại hơn ai, ngồi xuống cùng bàn nhất định chỉ có trừng mắt rồi lại trừng mắt, lấy đâu ra chuyện để tâm sự, bởi vậy nếu có thể không gặp thì không nên gặp. Tạ Liên cất giọng nói: “Mẫu hậu, hai người thu dọn một lát, nội trong hôm nay chúng ta phải rời đi. Buổi tối con tới đón hai người. Chúng con bây giờ có việc đi trước.”
Vương hậu đang bận bịu phải đi ra: “Hoàng nhi, con phải đi sao? Nhiều ngày như vậy không gặp, sao vừa mới đến đã đi rồi?”
Tạ Liên trả lời: “Con muốn đi tu luyện.”
Trên thực tế, là muốn đi tìm việc làm, nếu không lấy đâu ra cái ăn cho nhiều miệng người như vậy. Vương hậu quan tâm hỏi han: “Sáng sớm đã ăn gì chưa?”
Tạ Liên lắc đầu. Ba người hiện tại bụng đều đói cồn cào rồi. Vương hậu thở dài: “Nhịn ăn không tốt cho cơ thể đâu, may mới vừa rồi ta có nấu được một chút, mau vào ăn đi.”
Tạ Liên thầm nghĩ: “Người nấu gì mà khói lớn dữ vậy, trông như đang đốt nhà ấy......”
Vương hậu quay sang nói với hai người Phong Tín Mộ Tình: “Hai hài tử các ngươi cũng đến đây ăn cùng đi.”
Phong Tín và Mộ Tình đều không ngờ tới sẽ được đãi ngộ lớn như vậy, liên tục lắc đầu chối từ, vương hậu vậy mà kiên trì vô cùng. Hai người rụt rụt rè rè ngồi xuống bàn, cũng có chút thụ sủng nhược kinh. Mặc dù “kinh” này không phải “kinh” trong “kinh hãi” mà là “kinh hỉ”.
Nhưng mà sau khi vương hậu bưng nồi lên, bọn họ từ kinh hỉ, biến trở lại thành kinh hãi.
Sau một hồi đánh chén, Mộ Tình buồn nôn không dứt, lảo đảo lảo đảo: “Ta cho rằng...... Cháo này, mùi vị như nấu cám, không nghĩ tới, ăn, cũng như vậy!”
Phong Tín cắn răng nói: “Câm miệng! Đừng nhắc lại nữa! Vương hậu dù sao cũng là...... thân thể vạn kim...... Chưa bao giờ xuống bếp...... Như vậy đã rất...... Ọe!......”
Mộ Tình hầm hừ: “Ta nói sai sao? Ngươi nếu cảm thấy không giống như nấu cám, ngươi...... Đi cầu vương hậu ban thêm một bát đi! Ọe!......”
Hai người nôn nôn ọe ọe một hồi, Tạ Liên giữ bọn hắn, liên tục đập lưng: “Đừng nôn nữa! Xem, phía trước...... Hình như có việc làm rồi!”
Quả nhiên, ba người lảo đảo đi lên phía trước, thấy có tiểu đầu mục* khá gọn gàng sạch sẽ đang hô thét tìm người, thù lao coi như không tệ, hơn nữa đầu người không giới hạn, đến bao nhiêu lấy bao nhiêu, ba người vội vã nhận việc, xen lẫn vào trong một đám bần dân quần áo lam lũ, gầy trơ cả xương, kết bè kết lũ đi tới chỗ đất trống lầy lội. Nơi này tựa hồ là có người muốn xây dựng nhà mới, bởi vậy muốn bắt đầu tu sửa, trước hết đem nơi này lấp bằng. Ba người ra sức làm việc, cả người đều dính đầy nước bùn. Phong Tín tay chuyển đất, xanh mặt ôm bụng mắng: “...... Ta thao! Ta cảm thấy nồi cám này hình như đang thành tinh quấy phá trong bụng ta!”
*tiểu đầu mục: người đứng đầu, quản lí; thằng đầu sỏ, trùm (theo nghĩa xấu)
Tạ Liên đang gánh một sọt đất, quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Đệ còn có thể kiên trì không..... hay trước tiên sang bên cạnh nghỉ một chút?”
Mộ Tình nói với Tạ Liên: “Hay là huynh sang bên kia ngồi đi.”
Tạ Liên lắc đầu: “Không cần. Ta còn có thể kiên trì.”
Mộ Tình lườm một cái: “Huynh đừng kiên trì nữa, quần áo huynh ô uế ta lại phải giặt, ta thà rằng làm cái này còn hơn.” Cách đó không xa có người hô: “Siêng năng làm việc, cấm nói chuyện!Cấm lười biếng! Có muốn nhận tiền công không?”
Phong Tín ngoan cường cực kì, vẫn là tiếp tục kiên trì, còn gánh sọt đầy gấp đôi hai người kia: “Chẳng được bao nhiêu tiền, làm như đáng giá lắm mà hô mưa gọi gió!!”
Phấn đấu từ lúc mặt trời treo đỉnh đầu cho tới khi trời lặn thật không dễ dàng, cuối cùng cũng coi như đại công cáo thành. So ra, ba người cũng chưa tính là mệt đứt hơi, chỉ hơi hơi thấm mệt, nhưng vì tiền công không đủ miệng ăn, tâm trạng so với thân thể càng mệt mỏi hơn. Bọn họ không dễ dàng từ bỏ, nằm giải lao một lúc ở chỗ đất khá sạch, lúc này, một đám người ồn ào từ phía xa đi tới. Có mấy hán tử xách một pho tượng đá, chậm rãi đi tới.
Tạ Liên khẽ ngẩng đầu: “Đó là?”
Mộ Tình cũng liếc mắt nhìn: “Chắc là thần mới trấn ở đây đi.”
Tạ Liên im lặng không nói.
Nếu như trong quá khứ, chắc chắn tượng thần trấn địa hàng đầu được lựa chọn là thái tử, hiện tại không biết thêm vị thần tiên nào đây. Quá nửa là Quân Ngô, cũng có thể là một vị thần quan mới thăng cấp.
Dừng một chút, Tạ Liên vẫn nhịn không được muốn nhìn thử, người thay thế chính mình sẽ là ai, liền miễn cưỡng đứng dậy, tiến đến đám người phía trước xem sao. Tượng đá này đưa lưng về phía y, không thấy rõ mặt, có điều, tựa hồ như đang quỳ. Y càng tò mò muốn xem xem, rốt cuộc tượng thần vị nào lại quỳ như vậy? Tạ Liên đi một vòng lớn, quẹo vào khúc cua đến xem.
Vừa nhìn thấy, toàn bộ đầu óc y đều trống rỗng.
Mặt tượng thần kia, lại chính là y!
Tượng này quỳ trên mặt đất, một bên có người thô lỗ vỗ vỗ đầu của nó: “Cuối cùng vận cũng đến rồi, cháu trai này, cũng nặng lắm đấy nhá!”
“Làm sao lại làm cái tượng như vậy? Chẳng trách khó coi là phải, lấy tượng Thần Vũ Đại Đế không được à? Đây không phải cái người......”
“Cái người kia, đúng không? Bây giờ không phải lạy hắn sẽ xui xẻo sao? Các ngươi còn dám bái cơ à? lại đặc biệt chở tới đây......”
“Các ngươi chả hiểu gì sất. Bái ôn thần xác thực sẽ xui xẻo, nhưng tượng đá này không phải đem ra bái, mà là đem ra giẫm. Đem ôn thần đạp ở dưới chân, không phải là có thể phù hộ chính mình vận may tới tấp hay sao?”
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thật ngụ ý, ngụ ý hay lắm!”
Phong Tín cùng Mộ Tình cũng cảm giác không đúng, vừa tới nhìn liền không nói ra lời. Phong Tín tức giận muốn bùng nổ, Mộ Tình kéo kéo hắn, ánh mắt nhắc nhở, đoạn nói: “Thái tử cũng không có la, ngươi la cái gì?”
Tạ Liên xác thực không lên tiếng, Phong Tín không biết y đang suy tính gì, cũng không tiện manh động, miễn cưỡng nuốt xuống, trong đôi mắt nhưng muốn phun ra lửa. Rốt cục, có người thầm nói: “Chuyện này...... Có phải là có chút bất ổn hay không a? người ta tốt xấu cũng là thần, là thái tử điện hạ.”
“Này, Tiên Lạc vong quốc rồi, còn thái tử điện hạ nào ở đây.”
lại có người nói: “Lời ấy sai rồi. Chúng ta đạp ôn thần, chẳng những không có không thích hợp, hắn trái lại nên cảm tạ chúng ta mới phải.”
Tạ Liên bỗng nhiên hỏi: “Nha? Tại sao phải cảm tạ các ngươi?”
Người kia hùng hồn nói: “Bậc cửa chùa miếu biết không? Ngàn người giẫm vạn người đạp, thế nhưng, ông đây không gặp gia đình giàu có nào muốn mua bậc cửa chùa chịu tội thay? Bởi vì mỗi cước giẫm vào cửa, cửa kia liền thay bọn họ chuộc một phần tội, trả lại một phần khoản nợ, tích một phần âm đức. Ý nghĩa này với quỳ xuống đất cũng như nhau. Chúng ta mỗi khi giẫm trên đầu hắn một cước, hoặc là phun một bãi nước miếng, còn không phải đang tích góp công đức cho gã thái tử kia à? Vì lẽ đó, hắn nên cảm tạ chúng ta mới phải......”
Tạ Liên cũng nghe không nổi nữa.
Người kia vừa nói đến hai chữ “cảm tạ”, y lập tức giơ quyền nhào tới.
Trong đám người nhất thời sôi sùng sục: “Ngươi làm gì!” “Đánh người rồi!” “Ai ở đây gây sự?!”
Phong Tín đã sớm muốn đánh người, cũng hét lớn một tiếng, gia nhập chiến cuộc. Mộ Tình không biết từ khi nào cũng bị liên lụy. Nói chung, ba người đều đấu võ. Trong trận hỗn chiến, Tạ Liên nhiều lần suýt bị kéo lụa trắng trên mặt xuống, may mà không có. Ba người thân thủ tốt, nhưng bên kia người đông thế mạnh, thêm vào đó Mộ Tình kéo hai người kia lại, nhắc nhở bọn họ đánh chết phàm nhân tội càng thêm tội, hỗn chiến chả đâu vào đâu cả, cuối cùng tuy rằng đã đánh hả hê, nhưng ba người đã bị đuổi ra ngoài.
Ba người tả tơi chật vật đi dọc bờ sông, đi một lúc cước bộ mới dần chậm lại. Mộ Tình khắp mặt xanh tím, nổi giận đùng đùng: “Nhọc nhằn khổ sở cả ngày, thế mà lại đánh một trận, cuối cùng cái gì cũng không lấy được!”
Phong Tín lau quệt vệt máu bên mép: “Lúc này rồi mà ngươi còn đề cập đến chuyện tiền nong?”
Mộ Tình nói: “Cũng bởi vì là lúc này, cho nên mới muốn nhắc đến tiền nong! Đây là thời điểm nào hả? Thời điểm bụng ăn không no lạnh không áo mặc! Coi như không thừa nhận cũng vô dụng, nhưng không có tiền thì không thể được! Hai người nhẫn nhịn chút thì chết sao?”
Tạ Liên không nói gì. Phong Tín nổi giận: “Nhịn thế nào hả? Tượng của bản thân bị quỳ dưới đất cho người ta giẫm vào mặt! Nếu đổi lại là ngươi thì có dễ dàng buông tha không.”
Mộ Tình nói: “Từ lúc thua trận đến bây giờ, cũng không phải lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, nhất định sau này còn gặp nhiều hơn. Nếu như huynh ấy không tập làm quen, chỉ sẽ không sống nổi.”
Phong Tín gai hết cả mắt: “Tập mãi thành quen? Quen cái gì cơ? Nhịn cho người khác sỉ nhục? Hay để người khác giẫm lên mặt liên tục? Tại sao những chuyện như vậy phải làm quen chứ hả?”
Tạ Liên trong lòng buồn bực: “Được rồi! Đừng ầm ĩ nữa. Loại chuyện nhỏ như vậy không đáng làm ầm lên thế đâu.”
Hai người kia thức thời im bặt.
Dừng một chút, Tạ Liên thở dài thườn thượt: “Đi thôi. Tìm một chiếc xe đi đón mẫu hậu phụ hoàng. Đêm nay phải rời khỏi tòa thành này rồi.”
Phong Tín đáp: “Được.”
Hai người sóng vai đi một đoạn, chợt phát hiện Mộ Tình không theo lên. Tạ Liên quay đầu lại, thắc mắc gọi, “Mộ Tình?”
Trầm mặc một hồi Mộ Tình mới lên tiếng: “Thái tử điện hạ, ta nghĩ nên nói với huynh một chuyện.”
Tạ Liên nhìn hắn: “Chuyện gì?” Phong Tín nóng nảy nói: “Ngươi lại làm sao nữa? Đã bảo đừng ầm ĩ, ngươi còn muốn thế nào?”
Mộ Tình nói: “Ta muốn rời đi.”
“......”
Tuy rằng trước khi hắn mở miệng, Tạ Liên mơ hồ đã có dự cảm không lành, nhưng đến khi hắn thật sự mở miệng nói ra câu này, Tạ Liên vẫn nín thở.
Phong Tín cứ ngỡ mình nghe lầm: “Cái gì? Ngươi nói cái gì?”
Mộ Tình đứng thẳng người, đôi mắt đen lộ vẻ bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên nói: “Xin huynh cho phép ta rời đi.”
Phong Tín: “Rời đi? Ngươi rời đi thái tử điện hạ phải làm sao bây giờ? Quốc chủ vương hậu bọn họ làm sao bây giờ?”
Mộ Tình há hốc miệng, cuối cùng vẫn nói: “Xin lỗi, ta không thể tiếp tục nữa.”
Phong Tín: “Không phải chứ, ngươi nói rõ ràng xem nào, vì sao lại không thể tiếp tục?”
Mộ Tình đáp: “Quốc chủ cùng vương hậu là phụ mẫu thái tử điện hạ, mà ta cũng có mẫu thân ở nhà, bà cần ta chăm sóc. Đi chăm sóc cho phụ mẫu người khác mà không quan tâm đến mẫu thân mình, ta làm không được. Vậy nên, xin lỗi huynh, ta không thể nào tiếp tục ở cạnh huynh được nữa.”
Tạ Liên dường như sắp ngất đi, mệt mỏi tựa vào một bờ tường. Phong Tín lạnh lùng thốt: “Đây là nguyên nhân hả? Tại sao trước kia không nghe ngươi nói tới?”
Mộ Tình thở dài: “Đây chỉ là một trong nhiều nguyên nhân. Còn có một nguyên nhân là, ta cảm thấy mỗi lần lâm vào khốn cảnh, mà nên làm gì để thoát khỏi cảnh khó, điểm này suy nghĩ chúng ta khác biệt. Thứ cho ta nói thẳng, nếu còn tiếp tục như vậy, mười ngàn năm cũng không cách nào thoát khỏi cảnh này được đâu. Vì thế, không cùng chí hướng không thể chung sống*.”
*Nguyên văn: Đạo bất đồng bất tương vi mưu, không cùng chí hướng, quan điểm thì không thể hợp tác, bàn luận.
Phong Tín giận quá hóa cười, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, quay sang nói với Tạ Liên: “Điện hạ, huynh đã nghe chưa? Huynh có nhớ ban đầu ta nói thế nào không? Chính là, nếu như huynh bị cách chức, khẳng định hắn là người đầu tiên bỏ trốn. Ta nói không sai chứ?”
Mộ Tình tựa hồ bị hắn chọc giận, lạnh giọng nói: “Đừng có chọc phiền người khác, ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi. Mỗi người đều có chủ tâm của mình, không có người nào từ nhỏ đã là chính đạo nhân gian, là trung tâm của thế giới cả. Có thể ngươi yêu thích vây quanh người khác, nhưng người khác không hẳn như thế với ngươi đâu.”
Phong Tín nói: “Ngươi lôi đâu ra nhiều câu ngụy biện thế? Chẳng muốn nghe. Nói thẳng một câu ta chính là đồ vong ân phụ nghĩa không được sao?”
“Được rồi!”
Nghe Tạ Liên lên tiếng, hai người đồng loạt ngừng lại. Tạ Liên bỏ tay từ trên trán xuống, quay sang nhìn Mộ Tình một lúc lâu: “Ta không thích miễn cưỡng người khác.”
Mộ Tình hơi mím mím môi, nhưng vẫn đứng thẳng tắp.
Tạ Liên khẽ buông một câu: “Đệ đi đi.”
Mộ Tình liếc nhìn y, không nói lời nào, chỉ bái một cái xong xoay người đi thật.
Trơ mắt nhìn bóng lưng của hắn dần dần biến mất ở trong bóng đêm, Phong Tín vẫn chưa thể tin nổi: “Điện hạ, huynh cứ như vậy mà thả hắn đi?”
Tạ Liên thở dài: “Không phải thả? Ta đã nói ta không thích miễn cưỡng.”
Phong Tín mắng: “Không phải gì chứ? Tiểu tử này! Hắn hắn làm cái gì thế? Nói đi là đi luôn?! Đi luôn rồi? Mẹ kiếp ta thao!”
Tạ Liên ngồi xổm ven bờ sông, xoa xoa mi tâm: “Được rồi. Nếu tâm đệ ấy đã không muốn ở lại, lưu giữ còn có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ lại lấy dây trói lại, để đệ ấy giặt giũ cho ta sao?”
Phong Tín cũng không biết nên nói cái gì, cùng ngồi xổm xuống cạnh Tạ Liên, lát sau hít mạnh một hơi: “Mẹ kiếp, tiểu tử này có thể cùng hưởng phú quý, nhưng lại không muốn cùng chung hoạn nạn, vừa xảy ra chuyện liền chạy, ân tình huynh đối với hắn nửa điểm cũng chẳng thèm nhớ!”
Tạ Liên nói, “Là ta bảo đệ ấy không cần nhớ kĩ, còn đệ...... đừng treo chuyện này trên miệng nữa, quên hết đi.”
Phong Tín nói, “Vậy hắn cũng không thể quên hết sạch chứ? Ta thực sự là thao mà! Có điều điện hạ huynh cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ không rời đi.”
Tạ Liên cười gượng gạo, nói không ra lời. Phong Tín lại đứng bật dậy: “Chúng ta phải đi đón quốc chủ cùng vương hậu nữa? Để ta đi tìm xe, huynh cứ ở nơi này chờ đi.”
Tạ Liên gật gật đầu: “Làm phiền đệ rồi. Nhớ cẩn thận một chút.”
Phong Tín gật đầu đáp lại, cất bước rời đi. Tạ Liên cũng đứng dậy, đi dạo dọc theo bờ sông, cả người như bay theo gió không còn chút cảm giác.
Mộ Tình rời đi, thật sự khiến y hoảng sợ.
Từ trước tới giờ, Tạ Liên chưa từng nghĩ sẽ có phụ cận nào rời đi. Hơn nữa, y tin tưởng cái gọi là “vĩnh viễn”, tỷ như bằng hữu vĩnh viễn là bằng hữu, sẽ không phản bội, sẽ không lừa dối, sẽ không chia cắt. Có lẽ sẽ chia xa, nhưng tuyệt nhiên không phải vì loại lí do “ngày tháng khổ cực ta không vượt qua nổi” lãng xẹt này.
Tỉ như một câu chuyện xưa cũ, anh hùng và mỹ nhân được ông trời tác hợp vĩnh viễn không chia lìa, mà nếu có thì cũng phải đợi đến lúc đoạn tuyệt cõi trần. Chứ chẳng thể nào vì anh hùng ưa thịt mĩ nhân chuộng cá, hay là anh hùng ghét mỹ nhân tiêu tiền mỹ nhân khinh anh hùng chân tay thô mà chấm dứt quan hệ được.
Một bước lỡ lầm trong nháy mắt mà ngã xuống đất vạn trượng, tư vị phàm gian quả thật không tốt chút nào.
Đi lung tung một đường, bỗng nhiên trước mắt hiện ra vài tia sáng lấp lánh. Tạ Liên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, định thần nhìn kĩ mới thấy hóa ra là một chiếc hoa đăng đang trôi bồng bềnh trên mặt sông, theo dòng nước dạt tới phía này. Còn có mấy tiểu hài nhi, cười hì hì ở bờ sông đùa bỡn náo nhiệt.
Tạ Liên chợt nhớ tới: “A, hôm nay là Trung Nguyên rồi.”
Trước kia ở Hoàng Cực quán, mỗi dịp tết Trung Nguyên đều sẽ tổ chức nghi thức đại thịnh, từ sớm đã háo hức chờ đợi vui đến không thể nào quên. Nhưng đã lâu rồi, căn bản không còn nhớ rõ nữa. Y lắc lắc đầu, tiếp tục tiến lên phía trước. Lúc này trước mặt truyền đến một âm thanh: “Tiểu oa nhi, có mua hay không nào?”
Thanh âm này già nua héo úa, còn mang theo tia quỷ khí nồng đượm. Tạ Liên bản năng phát giác không đúng, ngẩng đầu thì thấy hai đứa nhỏ đứng ven đường, trong tay ôm đèn vừa hiếu kì vừa rụt rè xem vật gì đó.
Đối diện hai tiểu hài tử là một người đang ngồi. Giống như một ông lão khoác tấm áo đen sờn rách, bẩn thỉu đến nỗi hòa luôn vào trong bóng đêm. Trên tay lão nâng một chiếc đèn hoa đăng, thành thành thật thật mà nói: “Đây là đèn trẻ nhỏ nha, có thể khác với đèn trong ngực hai đứa nhưng lại là một món bảo bối đấy. Đốt đèn cầu nguyện, đảm bảo linh nghiệm.”
Hai tiểu nhi nửa tin nửa ngờ: “Thật, có thật không?”
Lão giả kia nói: “Đương nhiên là thật rồi. Hai đứa xem đi.”
Đèn trong tay lão, rõ ràng vẫn chưa nhen lửa, nhưng lại phát ra ánh sáng đỏ hồng mờ nhạt. Mà mấy chục đèn hoa đăng bày phía dưới, sáng xanh thăm thẳm lúc ẩn lúc hiện, vô cùng quỷ dị.
Hai tiểu hài tử trầm trồ kinh ngạc, nhưng Tạ Liên lại nhất thanh nhị sở. Kia đâu phải bảo bối quý giá gì? Rõ ràng là lân quang người chết!
Bên trong hoa đăng chắc chắn giam giữ hồn phách tiểu quỷ, nên mới phát ra quỷ quang mờ nhạt. Mà lão già kia chắc chắn là tên đạo sĩ dởm nào đó, không biết túm được lũ cô hồn dã quỷ xui xẻo ở đâu, đem tết thành đèn. Hai tiểu nhi kia không rõ ra sao, vỗ tay vui mừng còn muốn mua. Tạ Liên đi nhanh chân bước lên phía trước: “Đừng mua. Lão lừa các ngươi đấy.”
Ông lão kia trợn mắt nói: “Tiểu tử này, ngươi nói cái gì đấy!”
Tạ Liên trực tiếp vạch trần: “Đèn này không phải bảo bối mà là yêu khí, bên trong chứa quỷ, các ngươi nếu như lấy về chơi đùa, nhất định sẽ bị quỷ quấn lấy.”
Hai tiểu nhi vừa nghe có quỷ, nào dám ở lại, “Oa” một tiếng khóc thét chạy biến. Ông lão kia nhảy dựng lên ba thước, tức muốn thổ huyết: “Dám làm hư chuyện buôn bán của ta!”
Tạ Liên lại nói: “Ngươi sao có thể buôn bán đồ vớ vẩn được chứ? Đừng nói tiểu hài nhi không biết gì, cho dù người lớn mua bị tà khí bên trong quấn lấy cũng sẽ gặp vận rủi, nói không chừng sẽ bị oan hồn quấn lấy, đây chẳng phải gây nghiệt sao? Nếu như ngươi nhất định muốn bán thứ này, thì sang địa phương chuyên biệt mà bán.”
Lão giả kia nói: “Ngươi nói nghe nhẹ nhàng ghê, làm gì có nơi nào chuyên biệt mua bán thứ này! Mọi người không phải toàn tùy tiện tìm sạp ven đường à!” Nói xong ôm lấy đống hoa đăng xấu xí quấn lại, thở hồng hộc muốn rời đi. Tạ Liên vội ngăn: “Chờ chút!”
Lão giả kia hỏi: “Sao? Muốn làm gì? Hay ngươi muốn mua?”
Tạ Liên nói: “Không phải chứ, ngươi vẫn định đem sang chỗ khác bán à? Ta hỏi ngươi, những quỷ hồn này ngươi bắt ở đâu?”
Lão giả kia đáp: “Bắt ở chiến trường hoang dã, đâu đâu cũng có.”
Đây chẳng lẽ là các vong hồn du đãng của binh sĩ sao?
Nghe đến câu này, Tạ Liên không thể khoanh tay đứng nhìn nữa, nghiêm nghị nói: “Chớ được bán. Hôm nay là Trung Nguyên a, vạn nhất gây ra chuyện gì, không phải rất buồn sao. Hơn nữa những thứ này đều là hồn thiêng của quân sĩ, sao ngươi có thể bán như món đồ chơi kiếm tiền lời?”
Lão giả kia lại nói: “Người đã chết cũng chỉ như đám khói thôi, quản thiêng hay không thiêng làm gì? Đương nhiên bộ xương già của ta quan trọng hơn rồi, mọi người đều muốn kiếm sống, không cho ta bán ta lấy không khí mà ăn ư? Thấy ngươi nhiệt tình như vậy, hay ngươi dùng tiền mua a?”
“Ngươi......”
Cuối cùng, Tạ Liên vẫn là chịu nhận thua: “Được, ta mua.” Y thò tay vào trong túi, vơ vét tất cả ngõ ngách, móc ra mấy cái món tiền nhỏ, “Bằng này đủ chưa?”
Ông lão kia liếc mắt nhìn: “Không đủ! Có tí bọ, bằng này làm sao đủ?”
Tạ Liên cũng không biết mua đám hoa đăng này mất bao nhiêu tiền, bởi từ trước y mua đồ chưa bao giờ đắn đo giá cả, đành bất đắc dĩ dựa vào vốn hiểu biết ít ỏi của mình mà cò kè mặc cả: “Những hoa đăng này không có đẹp, hơn nữa còn rất xúi quẩy, rẻ hơn chút đi mà.”
Lão giả kia nói: “Cái giá này ngươi còn bảo tiện nghi cho ta hay sao? Chưa từng thấy người nào nghèo như ngươi, thật sự quá mất mặt!”
Tạ Liên bị lão nói như vậy liền tức giận:”Ta là thái tử nhá, đời này chưa có ai nói ta nghèo đâu?” Vừa dứtlời, y liền hơi hối hận, có điều ông lão kia căn bản không coi là thật, cợt nhảđáp lại: “Ngươi là thái tử, vậy ta chính là cha hoàng đế rồi!”
Tạ Liên có chút vui mừng, lại có chút lúng túng,đành mặc kệ lão thẳng thắn nói: “Có bán hay không? Ta không có tiền nữa đâu.”
Một phen tính toán chi li, hai người cuối cùngcũng coi như thành giao. Tạ Liên dùng số tiền ít ỏi này, mua mười mấy ly quỷ hoa đăng, ôm tới bờ sông. Ông lão kia lấy tiền xong chạy như một làn khói, Tạ Liên ngồi lại bên bờ sông, mở ra từng nút thắt quấn quanh hoa đăng, đem lũ tiểu quỷ bị bùa chú phong ấn lại phóng sinh, thuận tiện làm chút pháp sự cho chúng.
Từng đốm quỷ hỏa xanh thăm thẳm bay ra. Những hồn phách này đều vừa mới chết không lâu, ngơ ngơ ngác ngác không có ý thức của mình, cũng còn rất suy yếu, cho nên mới phải bị lão già kia túm lấy. Sau khiđược thả ra khỏi hoa đăng chật hẹp, chúng đều vây quanh Tạ Liên, thân cận bay xung quanh thỉnh thoảng còn dụi dụi y. Tạ Liên đứng dậy, nhẹ giọng nói:”Đi thôi, đi thôi.”
Được y dùng tay thả nhẹ, những quỷ hồn bay càng lên cao, trôi về phía chân trời rồi dần dần tản đi. Đây cũng thể hiện một điều,hồn về với trời đất rồi.
Tạ Liên đứng im trong đêm tối, một lúc lâu, chợt nghe phía sau truyền đến một âm thanh nho nhỏ.
Thanh âm kia khẽ gọi: “Thái tử điện hạ......”
Tạ Liên ngẩn ra, lập tức nhìn tới chỗ phát ra âmthanh, lúc này mới phát hiện, còn sót lại một quỷ hỏa nho nhỏ, không có thăng thiên, cũng không có tản thành đốm lửa nhỏ.
Xem ra, tiểu quỷ này so với tiểu quỷ khác mạnh hơn, không những có ý thức của mình, còn có thể nói chuyện. Y đi tới, cảm thấythực kì lạ: “Mới vừa rồi là ngươi ở đây gọi ta phải không? Ngươi...... Nhận ra ta?”
Quỷ hỏa kia được y chú ý tới, tựa hồ vui sướngnhảy nhót, từ dưới đất bay lên, nghe thanh âm hình như là một thiếu niên. Nó nói: “Ta đương nhiên nhận ra huynh!”
Tạ Liên bây giờ mới để ý toàn thân mình đều dính bùn, thực kì dị quái đản,càng ngày càng lúng túng, tay nắm lại che trên miệng,thật sự muốn không thừa nhận, nói ngươi nhận lầm rồi mau quên đi. Một lát sau,y nghiêm mặt nói: “Ngươi tại sao còn ở lại? Không phải ta mới vừa độ hóa cho các ngươi sao? Lẽ nào ta làm thiếu một bước rồi?” Không phải vậy thì sao làm pháp sự xong, còn sót lại một?
Quỷ hồn vô danh bay qua bay lại trước mặt y,không xa không gần: “Không. Huynh chẳng hề làm gì sai. Chỉ là chính takhông muốn rời đi thôi.”
Tạ Liên suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi còn có tâm nguyện cùng chấp niệm chưa hoàn thành sao?”
Quỷ Hồn vô danh đáp: “Đúng thế.”
Tạ Liên nói: “Như vậy, nói thử ta nghe, là cái gì? Nếu không phải chuyện rất khó, ta sẽ tận lực giúp ngươi hoàn thành.”
Sau lưng quỷ hồn vô danh là ba ngàn ngọn thiên đăng đang chậm rãi bay lên, nó nói: “Người ta yêu còn đang trên cõi đời này.”
Trầm mặc trong chốc lát, Tạ Liên nói: “Thì ra là như vậy. Nương tử của ngươi sao?”
“Không, Điện hạ. Chúng ta chưa có kết hôn.”
“A.”
Quỷ Hồn nói tiếp: “Kỳ thực, chắc huynh ấy*không nhớ đến ta đâu. Chúng ta thậm chí còn chưa từng nói chuyện.”
*Giải thích một xíu: trong tiếng tung của ngôi thứ 3 bất kẻ nam hay nữ đều đọc là /tha/,vì thế, nếu không nhìn mặt chữ sẽ dễ nhầmlẫn giữatrai và gái.
Tạ Liên thầm nghĩ: “Chưa từng nói chuyệnqua mấy lần? Đã như vậy, sao lại kêu là “ái nhân”? Rốt cuộc là quốc sắc thiên tư cỡ nào?”
Trầm ngâm một lúc, y hỏi tiếp: “Vậy, tâm nguyện của ngươi là gì đây?”
Quỷ Hồn đáp: “Ta muốn bảo vệ huynh ấy.”
Thông thường, những quỷ hồn kiểu như vậy tâm nguyện sẽ là “Ta muốn cho nàng biết ta thích nàng” “Ta muốn cùng nàng ôn lại chuyện xưa”, hoặc là đáng sợ hơn thì có “Ta muốn nàngtheo ta xuống”.Còn “Bảo vệ”, đúng thật là không thấy nhiều, Tạ Liên ngơ ngẩn, nói: “Nhưng ngươi đã không còn thuộc về thế giới này a.”
Quỷ hồn nói: “Vậy thì đã sao.”
Tạ Liên nói: “Nếu còn cố chấp, ngươi sẽkhông yên nghỉ được.”
Nhưng quỷ hồn lại dửng dưng như không: “Ta nguyện vĩnh viễn không yên nghỉ.”
Cô hồn này cố chấp cực kì. Lẽ ra, quỷ hồn cốchấp như vậy, tám chín phần mười sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng chẳng biết vì sao,Tạ Liên không cảm nhận được bất kỳ sát khí nào trên người nó, bởi vậy cũngkhông lo lắng nhiều: “Nếu như ái nhân ngươi biết chuyện này, chỉ sợ sẽ áy náy buồn phiền đi.”
Quỷ Hồn vô danh chần chừ chốc lát, nói:”Vậy ta không cho huynh ấy biết là được rồi.”
Tạ Liên nói: “Nếu thấy được cũng sẽ biết.”
Quỷ hồn nói: “Vậy không để cho huynh ấy phát hiện ta đang bảo vệ là tốt thôi.”
Nghe đến đây, Tạ Liên tâm cũng không nhịn đượckhẽ động, thầm nghĩ, người này “yêu”, không chỉ là nói suông đâu.
Những quỷ hồn trong hoa đăng lão giả đều bắt từchiến trường, vậy quỷ hồn trước mắt này, nhất định cũng là binh sĩ trẻ tuổirồi. Y chậm rãi nói: “Trận chiến loạn khiến ngươi phải rời xa người mình yêu...... Xin lỗi. Ta đã không thắng được.”
Quỷ hồn vô danh lại nói: “Vì huynh chếttrận là vinh quang chí cao vô thượng của ta.”
Tạ Liên lập tức ngây ngẩn cả người.
“Vì thái tử chết trận chính là vinh quangchí cao vô thượng của binh lính Tiên Lạc”, những lời này là khẩu hiệu củamột vị tướng quân dùng để giáo dục binh lính, dùng nó để kích thích tinh thầnbinh sĩ, tuyên bố cho dù chết, bọn họ cũng sẽ chết có ý nghĩa, chết rồi phảihướng về tiên cảnh. Đó đương nhiên là lời nói dối. Không ngờ tới, binh sĩ trẻtuổi này chết đi, hồn phách lưu ly ở nhân gian, nhưng vẫn như cũ vững vàng nhớkỹ câu nói này. Hơn nữa, còn đáp thật trân trọng trang nghiêm.
Bỗng nhiên giữa lúc đó, hốc mắt Tạ Liên nónglên, tầm mắt dần mơ hồ. Y nói: “Xin lỗi, nhưng quên đi.”
Quỷ hồn vô danh chuyển động khiến ngọn lửa càng sáng: “Nhất định sẽ không quên đâu. Thái Tử điện hạ, ta mãi mãi là tín đồtrung thành nhất của huynh.”
Tạ Liên nén nước mắt, nói: “…… Ta đãkhông còn tín đồ. Tin ta cũng sẽ không có chuyện gì tốt, còn có thể mang đếntai hoạ. Ngươi biết không? Đến cả bằng hữu của ta cũng rời bỏ ta.”
Quỷ hồn vô danh tuyên thệ: “Nhưng ta sẽ không.”
Tạ Liên nói: “Ngươi sẽ.”
Quỷ hồn kiên định: “Tin ta, điện hạ.”
Tạ Liên: “Ta không tin!”
Không tin người khác, cũng không tin chính mình.