Ngày xưa Tạ Liên luôn cho rằng quá lâu không gặp sẽ nhớ nhung da diết, dẫu cho “quá lâu” này chỉ vài ngày mà thôi. Ngờ đâu Hoa Thành vậy mà vẫn luôn ẩn nấp cạnh mình, Tạ Liên bỗng thấy lòng mừng rơn, những điều e dè trước đó giờ quên sạch, cười đến mức tưởng chừng không dậy nổi. Hoa Thành làu bàu: “Ca ca chọc ta.”
Tạ Liên nhặt bút và ván gỗ lên: “Còn dám nói nữa hả, rõ ràng là Tam Lang chọc ta trước. Để nghĩ xem… từ lúc ta phá sụp bếp lò là đệ đã ở đây rồi phải không?”Hoa Thành tâng bốc: “A, đúng đó, sao ca ca biết hay vậy? Đúng là thần mà.”
Tạ Liên xua tay: “Thần gì mà thần, Tam Lang muốn đóng giả người khác thì phải diễn sâu vào, đừng có qua quít vậy chứ, ta mà nhìn không ra thì mới là thần đó. Còn hại ta tưởng bở có người thứ hai ăn được… Khụ, nói chứ ‘Vị nào đẹp trai nhất? Vị nào lợi hại nhất? Vị nào có tiền nhất? Ngươi tán thưởng vị nào nhất?’ ha ha ha ha…”
“……” Hoa Thành lí nhí: “Ca ca, quên đoạn này đi mà.”
Tạ Liên từ chối thẳng thừng: “Không. Ta nhất định sẽ nhớ mãi.”
Hoa Thành bất đắc dĩ: “Ca ca, dù thấy huynh vui ta cũng mừng lắm, cơ mà bộ mắc cười đến thế à?”
Tạ Liên ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Dĩ nhiên rồi. Sau khi quen đệ, ta mới lần nữa phát hiện thì ra vui vẻ là chuyện đơn giản nhường nào, ha ha ha ha…”
Nghe câu đó, Hoa Thành chớp chớp mắt, tiếng cười của Tạ Liên cũng nhỏ dần, bất chợt ngộ ra câu vừa rồi của mình hơi bị lộ liễu, sau khi phản ứng lại cũng tự thấy ngượng ngùng, bèn hắng giọng một tiếng, dụi dụi khóe mắt, cố làm bộ nghiêm mặt: “Được rồi, đừng nghịch nữa, Lang Huỳnh thật sự đâu? Sao đệ lại đóng giả nó? Mau đổi nó về đi.”
Hoa Thành từ tốn đáp: “Tạm thời ta mời nó đến chợ Quỷ làm khách rồi.”
Nếu Hoa Thành đưa đi thì Tạ Liên yên tâm rồi. Y bèn gật đầu, còn định nói tiếp, chợt nghe tiếng cửa gỗ cót két, Linh Văn chắp tay đi ra từ trong Bồ Tề quán, gọi: “Thái tử điện hạ.”
Hoa Thành không có ý định bộc lộ thân phận, Tạ Liên cũng ngậm miệng không nhắc tới, trước mặt người ngoài chỉ xem hắn là Lang Huỳnh. Thấy sắc mặt Linh Văn trĩu nặng, y cũng không khỏi nghiêm túc trở lại, giấu nhẹm nụ cười, hỏi: “Sao vậy? Cẩm Y… Bạch Cẩm có vấn đề gì không?”
Linh Văn đáp: “Không. Huynh ấy không có vấn đề gì hết. Chỉ là hình như ta ngửi được bên nhà bếp bốc mùi gì ngộ lắm, điện hạ đang luộc gì hả?”
Tạ Liên vội nói: “À đúng, đang luộc đó.”
Nghĩ tới nghĩ lui, Linh Văn bèn dùng giọng điệu uyển chuyển thốt ra lời chẳng lọt tai tí nào: “Thôi bỏ đi, điện hạ. Dù ngươi đang luộc gì thì chắc cũng sắp nát bét rồi.”
“……”
Một canh giờ sau, màn đêm dần buông.
Bên bàn thờ trong Bồ Tề quán, ba người Hoa Thành, Linh Văn, Quyền Nhất Chân ngồi quanh bàn gỗ nhỏ. Tạ Liên bưng một cái nồi ra từ trong bếp, đặt lên bàn, vừa mở nắp ra đã thấy mấy chục viên tròn trịa bóng bẩy, trắng trẻo xinh xắn, ngoan ngoãn nằm trên đĩa
Quyền Nhất Chân thắc mắc: “Chẳng phải huynh luộc bằng nước sao? Sao biến thành viên tròn hết trơn rồi.”
Tạ Liên giới thiệu: “Cái này gọi là viên Ngọc Khiết Băng Thanh.” (Ngọc khiết băng thanh: trong như ngọc trắng như ngà)
Quyền Nhất Chân lại thắc mắc: “Chẳng phải huynh luộc bằng nước sao? Sao biến thành viên tròn hết trơn rồi.”
Tạ Liên giới thiệu tiếp: “Vì quá trình vo viên cần dùng lực tay cương nhu hòa hợp, thế nên tốn rất nhiều thời gian.”
Quyền Nhất Chân vẫn thắc mắc: “Chẳng phải huynh luộc bằng nước sao? Sao biến thành viên tròn hết trơn rồi.”
“……”
Do Quyền Nhất Chân kiên trì hỏi dò đến cùng, Tạ Liên đành dịu giọng bảo: “Ban đầu đúng là luộc bằng nước thật, nhưng do độ lửa và canh me thời gian gặp chút trục trặc, luộc cạn cả nồi, ta mới dứt khoát cho thêm một ít nguyên liệu rồi vo thành viên tròn.”
Nghe xong, Linh Văn ca ngợi thật lòng: “Tư tưởng kỳ diệu của Thái tử điện hạ đúng là xưa nay hiếm gặp, tại hạ vô cùng bái phục.”
Tạ Liên nói: “Quá khen, quá khen.”
Linh Văn: “Không. Chí ít ta tin rằng, đời này chắc chắn đào không ra người thứ hai có thể sáng tạo nên ‘viên Ngọc Khiết Băng Thanh’ như thế này.”
Tạ Liên đưa đũa qua: “Không dám, không dám. Nào, các vị, mời.”
Linh Văn và Quyền Nhất Chân chìa tay phải nhận đũa, tay trái lập tức không hẹn mà cùng thò về phía đĩa màn thầu nguội ngắt bên mép bàn thờ, chỉ có Hoa Thành gắp một viên Ngọc Khiết Băng Thanh cho vào miệng, lát sau gật gù nói: “Ngon lắm.”
Thấy vậy, Quyền Nhất Chân trợn to mắt. Hoa Thành lại góp ý: “Vị hơi lạt.”
Tạ Liên đáp: “Được, ghi nhận.”
Trợn mắt nhìn thằng nhóc mặt quấn đầy băng vải ngồi bên cạnh ăn liền tù tì năm sáu viên lấp lóe ánh bùn trôi rồi đánh giá chân thành như thế, Quyền Nhất Chân có vẻ bị thuyết phục, cậu chàng nghĩ tới nghĩ lui chốc lát, cuối cùng vẫn gắp thử một viên.
Từ đầu đến cuối Tạ Liên vẫn giữ nguyên nụ cười. Mỉm cười nhìn Quyền Nhất Chân ăn, mỉm cười nhìn sắc mặt cậu ta trắng dần, mỉm cười nhìn cậu ta ngã sóng soài không dậy nổi, cuối cùng mỉm cười hỏi: “Sao rồi?”
Hoa Thành nói: “Chắc ăn lẹ quá nên mắc nghẹn.”
Linh Văn cười trừ. Lúc này, Tạ Liên chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang bên tai: “Ca ca.”
Đây nào phải giọng điệu ngắc ngứ của Lang Huỳnh, cũng chẳng phải chất giọng thiếu niên trong trẻo thong dong của Hoa Thành bây giờ, mà là giọng của Hoa Thành ngày trước, không ngờ Hoa Thành lại dùng thuật thông linh để nói chuyện với y. Tạ Liên khẽ nhướn mi, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hoa Thành đáp: “Ả Linh Văn này xảo quyệt tàn độc, bụng dạ nham hiểm, huynh đưa ả về đây, chỉ e không êm xuôi dễ vậy đâu.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Liên nghe người ta đánh giá về Linh Văn như thế, y cân nhắc chốc lát rồi đáp lời: “Ta thấy nàng vẫn còn đôi phần thiện ý với Cẩm Y Tiên, chắc không phải giả đâu.”
Hoa Thành nói: “Còn đôi phần thiện ý với bụng dạ nham hiểm đâu có mâu thuẫn nhau. Ả là đệ nhất Văn Thần trên Thượng thiên đình, mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, sải tay cũng dài, ca ca phải đề phòng ả tìm viện trợ.”
Tạ Liên hỏi: “Bùi tướng quân?”
Hoa Thành đáp: “Chắc không đâu. Nếu Thủy Hoành Thiên vẫn còn ở đây, chắc chắn ả sẽ tìm Thủy Hoành Thiên ém việc này xuống, vì Sư Vô Độ quen thói giúp tình không giúp lý. Còn nếu là Bùi Minh, chỉ cần huynh nói rõ nguồn cơn, chưa chắc hắn sẽ chọn cách trợ Trụ vi ngược. Ca ca, cẩn thận.”
*Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm điều bạo ngược, giúp người xấu làm điều ác"
Tạ Liên nói: “Được, ta sẽ cẩn thận. Cũng may thời hạn một ngày sẽ qua rất nhanh.”
Hoa Thành lại trầm giọng nói bên tai y: “Không. Ca ca, huynh hiểu nhầm rồi, ta nói cẩn thận chuyện khác cơ. Có người tới.”
Đúng lúc này, từng tràng tiếng chuông lảnh lót đinh đinh đang đang truyền vào tai Tạ Liên. Hoa Thành khẽ nhíu mày, Tạ Liên nhìn ra ngoài qua song cửa, chỉ thấy một đạo sĩ trung niên đang lắc chuông, liêu xa liêu xiêu đi đến từ cửa thôn Bồ Tề.
Đạo sĩ đó khoác đạo bào cực kỳ hoa lệ, lưng đeo rương đồ nghề dán đầy bùa vàng, đi đến đâu chuông reo đến đó. Tạ Liên biết nhìn hàng, nhận ra ngay đó là đồ xịn, yêu ma quỷ quái tầm thường nghe tiếng chuông này tất sẽ đầu đau như búa bổ, tự phải tránh lui. Người kia còn chưa tới gần, lại có thêm vài tăng nhân mày trắng áo vàng cao to cầm pháp trượng chậm rãi đi tới.
Không lâu sau, chẳng ngờ lại lục tục kéo tới gần năm sáu chục người, cứ như đã hẹn sẵn, gặp nhau cũng không hề giật mình, cả đám đua nhau vây kín Bồ Tề quán.
Đám người kia nào phải làm màu cho có, trên mình đeo đủ loại pháp khí, tay chân vô cùng vững chãi, hiển nhiên cũng có đôi phần bản lĩnh. Thần quan thu được pháp lực từ sự cung phụng của tín đồ, mà một vài người tu đạo tu phật cũng có thể cầu được pháp lực từ chính thần quan mình phụng thờ, nói không chừng pháp lực của đám tăng nhân đạo sĩ này còn cao hơn thần quan như Tạ Liên, nhoáng cái đến đông như thế, chắc chắn chẳng tốt lành gì. Tạ Liên khẽ nhíu mày, cảm thấy người đến không có ý tốt.
Hoa Thành đặt chén đũa xuống, đứng dậy. Tạ Liên nghe hắn hừ một tiếng trong Thông Linh trận: “Hòa thượng già đạo sĩ thúi thế mà dám đuổi đến tận đây, liên lụy ca ca rồi, để ta dụ bọn chúng đi.”
Tạ Liên túm hắn lại: “Đừng nhúc nhích.”
Linh Văn ù ù cạc cạc: “Sao thế?"
Tạ Liên dùng thuật thông linh nói với Hoa Thành: “Đệ đừng đi. Mau nói thật cho ta biết, núi Đồng Lô mở lại phải chăng ảnh hưởng rất lớn tới đệ?”
Hoa Thành chối: “Không phải.”
Tạ Liên nhìn chằm chằm con mắt sau lớp băng vải của hắn, nói: “Bớt xạo đi. Đệ là Quỷ vương cấp Tuyệt, lẽ ra chẳng ngán người phàm như họ mới phải, sao không đánh luôn mà phải dụ đi? Đệ biến ra thế này, thực chất không phải để đùa giỡn đúng không?”
Núi Đồng Lô mở lại, yêu ma quỷ quái cấp càng cao sẽ chịu tác động càng lớn. Lần vạn quỷ xao động đầu tiên, Tạ Liên đã tận mắt chứng kiến Hoa Thành khó chịu nhường nào. Hơn nữa càng gần ngày núi mở, tác động sẽ càng lớn dần, dưới tình hình như thế, nếu đổi thành Tạ Liên, y sẽ chọn cách tạm thời phong bế chân thân, hóa thành hình thái nhỏ hơn một tí, tích trữ pháp lực, tránh việc bùng nổ, chờ khi chính thức mở núi mới phóng thích ra lại.
Tuy làm vậy có thể tránh được nỗi khổ nóng bức, nhưng do thực lực bị phong bế nên sẽ tạo cơ hội cho kẻ khác thừa nước đục thả câu. Tạ Liên mắng một tiếng: “Cái thằng Thích Dung này…”
Đêm đó Thích Dung từng rêu rao đòi gọi hết đám đạo sĩ hòa thượng có thù với Hoa Thành tới, ai ngờ làm thật chứ chẳng phải nói suông. Hoa Thành lắc đầu: “Ca ca, bọn chúng nhắm vào ta, ta đi là xong ngay. Dù hình thái hiện tại không thể đánh chết bọn chúng trong một chiêu, nhưng bắt bọn chúng cút xa cũng không thành vấn đề.”
Tạ Liên lại nói: “Bây giờ đệ mà đi, sau này vĩnh viễn đừng tới gặp ta nữa."
“……”
Hoa Thành gọi: “Điện hạ!”
Trước giờ Hoa Thành luôn bình tĩnh thong dong, cẩn thận chu toàn, ngày xưa hắn giúp Tạ Liên nhiều lần như thế, lần này khó khăn lắm Tạ Liên mới có cơ hội giúp lại, làm sao y để Hoa Thành bỏ đi một thân một mình được?
Tạ Liên nói khẽ: “Đệ ngồi yên đó. Ta ra gặp bọn họ.”
Quyền Nhất Chân gắng gượng mở mắt ra, mặt ngơ mày ngác vẫn cố hỏi: “Ngoài kia… có ai tới phải không? Muốn ta… đánh đuổi giùm không?”
“……”
Giọng cậu chàng nghe khản đặc, Tạ Liên vuốt mắt cậu chàng xuống, dặn dò: “Kỳ Anh, ngươi cứ nằm yên đi. Còn nữa, không được tùy tiện đánh người phàm, sẽ bị trừ công đức đó.”
Tạ Liên nép sát cửa gỗ, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Vài thôn dân vừa làm xong việc, còn chưa kịp về nhà ăn cơm tối đã trông thấy cả đám hòa thượng đạo sĩ đông nghịt ùa tới một lượt, ai nấy cũng lấy làm kinh ngạc, nhao nhao hỏi: “Các vị đại sư vây quanh chỗ này chi vậy, tới tìm Tạ đạo trưởng hả?”
Một gã tăng nhân đằng đằng sát khí chắp hai tay đáp: “A di đà Phật. Thí chủ, các ngươi có biết nơi này đã bị vật yêu tà xâm phạm không?”
“Gì cơ!” Chúng thôn dân kinh hãi: “Vật yêu tà??? Vật yêu tà gì mới được?!”
Một gã tăng nhân nói với giọng bí hiểm: “Một tên Hỗn Thế Ma Vương độc nhất vô nhị!”
Các thôn dân sợ mất mật: “Vậy, vậy phải làm sao đây!”
Đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ tới sớm nhất trấn an: “Cứ giao cho bọn ta là được! Hôm nay đồng đạo bọn ta tề tựu tại đây chính vì đây là cơ hội ngàn năm có một để bắt quỷ vật kia đấy!” Dứt lời toan bước lên trước, lại bị thôn trưởng chìa tay kéo về. Đạo sĩ kia trừng mắt: “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”
Thôn trưởng nói: “À thì, các vị đại sư ơi, ta là thôn trưởng của thôn này, cảm ơn các vị nhiều lắm. Ngặt nỗi, hí hí, ta nói thật nha, các vị trông cao sang quá…”
“……”
Đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ nổi giận: “Bọn ta tới đây để trừ yêu diệt ma, ngươi tưởng là vì kiếm chác hả!” Nói đoạn lại định xông lên, nhưng lại bị chúng thôn dân ngăn cản. Đám tăng nhân đạo sĩ có vẻ phật lòng, nhưng lại không thể hất người xông vào, đành cố nén giận hỏi: “Lại sao nữa?”
Thôn trưởng xoa tay nói: “Nếu không lấy tiền thì tốt quá, cảm ơn các vị đại sư trừ yêu diệt ma miễn phí. Nhưng mà… nói chứ, việc trong thôn này đã được Tạ đạo trưởng bao thầu trọn gói từ lâu. Các vị đại sư tới đây giành việc, ta làm thôn trưởng cũng khó ăn nói với Tạ đạo trưởng lắm.”
Nhóm tăng đạo đưa mắt nhìn nhau: “Tạ đạo trưởng?”
Thế là cả đám xúm lại bàn bạc vài câu: “Nghề mình có đạo gia cao tay nổi tiếng nào họ Tạ hả?”
“Hình như đâu có.”
“Nói chung ta chưa nghe bao giờ. Chắc hạng nhãi nhép thôi!”
“Không có tức là không nổi tiếng rồi, kệ xác nó.”
Bàn tính xong xuôi, đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ quay đầu hỏi: “Tạ đạo trưởng mà các ngươi nói, phải chăng là vị đang ở trong này?”
Chúng thôn dân đồng thanh: “Đúng đó.” Đoạn đua nhau gọi: “Tạ đạo trưởng ơi! Tạ đạo trưởng ới! Có đồng nghiệp của ngài tới nè! Đông lắm luôn đó! Ngài có ở nhà không?”
Một lão tăng mặc áo vàng chắp tay trước ngực lên tiếng: “A di đà Phật, vị Tạ đạo trưởng kia có ở nhà không cũng chẳng quan trọng mấy. Nhưng chắc chắn tà vật đó hiện đang núp trong căn nhà này!”
Chúng thôn dân thảng thốt: “Cái gì????!”
Đúng lúc này, Tạ Liên thong thả đẩy cửa ra: “Ta đây. Chẳng hay các vị có chuyện gì thế?”
Chúng thôn dân vội nói: “Đạo trưởng, mấy đại hòa thượng lão đạo sĩ này nói trong nhà ngài đang giấu… một con… quỷ…”
Tạ Liên mỉm cười: “Ồ? Vậy mà các ngươi cũng nhìn ra à?”
Bà con ngoài quán sửng sốt: “Thiệt đó hả?”
“Ngươi thừa nhận cũng thẳng thắn ghê nơi!”
Tạ Liên ném một cái vò ra: “Chính xác, đúng là có quỷ!”
Đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ chụp lấy cái vò, thoạt đầu mừng rơn, đến khi mở ra xem thử thì ngừng cười, hỏi: “Bán Diện Trang Nữ?”
Lão ném trả cái vò ngay tắp lự, gắt giọng: “Vị đạo hữu này đừng làm bộ nữa, loại yêu vật cấp thấp kia, ngay cả “Ác” còn chưa tới nữa là! Lòng ngươi hẳn rõ bọn ta đang nói gì.”
Tạ Liên chụp cái vò, thấy lực ném của lão này không vừa, coi bộ đã khổ tu nhiều năm, chắc chắn không phải hạng xoàng. Vài gã tăng nhân nói với đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ: “Đạo huynh, ta thấy yêu khí trên người tên đạo sĩ này cao ngút trời, có khi nào hắn chính là…”
Đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ bác bỏ: “Phải hay không phải, ta mở Thiên Nhãn nhìn phát là biết ngay!”
Nói xong, lão hét to một tiếng, cắn rách ngón tay, bôi một vệt thẳng ngay giữa trán, trên mặt như bỗng mọc thêm con mắt thứ ba. Nhìn thủ pháp của lão, Tạ Liên cũng thầm khen một tiếng khá lắm, sau đó tựa vào cửa nhìn lão thi triển pháp thuật. Đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ trừng mắt nhìn Tạ Liên một hồi, thế rồi quát to: “Quả nhiên… có quỷ khí! Quỷ khí cực nặng!!! Quỷ vương! Quả nhiên ngươi lại đổi tấm da mới!”
Tạ Liên hết hồn.
Y đường đường là một thần quan nhậm chức nơi Thượng thiên đình, sao trên người lại có quỷ khí được? Lúc nãy còn tưởng lão này có chút bản lĩnh, sao mới chớp mắt đã nói nhăng nói cuội rồi?
Nghe vậy, một vòng năm sáu chục pháp sư như gặp phải địch mạnh, vội bày thế trận. Hoa Thành thông linh riêng với Tạ Liên: “Mấy lão này đúng là phiền chết được.”
Tạ Liên dỗ dành: “Không sao đâu. Cũng thường thôi, cũng thường thôi. Đệ cứ ngồi yên là được.”
Lát sau, đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ lại tỏ vẻ ngờ vực: “… Ơ nhầm rồi?”
Tăng nhân bên cạnh hỏi: “Sao lại nhầm rồi?”
Đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ day day vệt máu giữa trán, giống như đang dụi mắt, nói: “Đúng là kỳ lạ quái gở, ta nhìn tên này, khi thì quỷ khí mịt mùng, khi thì linh quang đầy mặt, khi lại thất thần ảm đạm… đúng là kỳ lạ quái gở.”
“Gì cơ? Sao lại như vậy được. Đạo huynh huynh được không thế? Không được thì để bọn ta lên cho.”
“Đúng đó, sao kỳ khôi vậy được?”
Đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ nổi nóng: “Cái gì? Ta không được? Ta không được bộ ngươi được chắc? Thiên Nhãn Khai ta lăn lộn trong giới nhiều năm như thế, nhìn nhầm chả được mấy bận đâu!”
Tạ Liên day day ấn đường, lắc đầu ôn tồn hỏi: “Vậy chi bằng ngài xem thử âm khí chỗ nào trên người ta nặng nhất đi?”
Thiên Nhãn Khai lại gắng sức day trán, nhìn thêm lát nữa, đoạn nói chắc như đinh đóng cột: “Môi!”
“… … … …”