Cho dù bây giờ Lan Xương nói "kẻ giết ta chính là ngươi", cũng không sét đánh ngang tai bằng hiệu quả của câu này.
Tạ Liên tưởng chừng như bị ả chém cho ngất tại chỗ: "Ta?!"
Quân Ngô ngồi ở bảo tọa phía trên, dường như bàn tay đang đỡ trán cũng trượt một cái. Chúng thần quan lặng thinh giây lát rồi lập tức đồng loạt nhìn về phía Quân Ngô. Quân Ngô đặt thẳng tay lại, tiếp tục dùng tư thế âm trầm này đỡ trán. Các thần quan lại đồng loạt nhìn về phía Tạ Liên.
Rốt cuộc đã tới rồi sao, lần cách chức thứ ba mà vạn người dõi theo!
Tạ Liên chỉ cảm thấy toàn bộ cõi lòng đều run rẩy, cố nuốt câu "ta bất lực" nói mãi thành quen sắp sửa bật khỏi khớp hàm.
Đó chỉ là lời mượn cớ thuận miệng, không tiện lôi ra vào lúc này. Hơn nữa, Thượng Thiên đình có một tổng kết mang tính đùa cợt được bí mật lưu truyền khá rộng rãi, liên quan đến thái độ của các vị Võ Thần đối với "phụ nữ": Phong Tín thấy phụ nữ thì kính nhi viễn chi (tôn trọng nhưng xa cách), Lang Thiên Thu thấy phụ nữ là đỏ mặt, Mộ Tình từ chối nhìn phụ nữ xấu, Bùi Túc thấy phụ nữ thì mặt lạnh như tiền không biết lòng hắn đang nghĩ gì, trong đầu Quyền Nhất Chân vốn không có phụ nữ, Bùi Minh thì cả đầu toàn là phụ nữ. Nếu Tạ Liên nói ra, đoán chừng mai này tiếp sau lời tổng kết sẽ có thêm cả y. Tạ Liên thành khẩn nói: "Lan Xương cô nương, ngươi bình tĩnh chút đi. Tuyệt đối không có chuyện này."
Mắt trừng còn to hơn chuông đồng, Lan Xương quát: "Có. Chính là ngươi, Thái tử điện hạ nước Tiên Lạc!"
"..."
Tuy nói thời gian ả chết muộn hơn thời điểm y phi thăng, nhìn chung có thể khớp được, nhưng Tạ Liên từng gặp ả hay chưa, lẽ nào bản thân y không biết? Giữa tiếng xì xào bàn tán khắp bốn phía, Tạ Liên sầm mặt, nghiêm túc nói: "Cô nương, tuy ta không phải bậc thánh hiền gì, nhưng cũng biết thế nào là một lòng một dạ. Nếu ta không thật lòng yêu một người, tuyệt đối sẽ không có hành vi vượt rào với người đó. Nếu có, cho dù phải đập nồi bán sắt lượm đồng nát, mãi nghệ đầu đường nuôi gia đình, ta cũng không muốn người đó chịu chút thiệt thòi nào. Nơi này là điện Thần Võ, ngươi chớ ăn nói lung tung."
Sư Thanh Huyền cũng lên tiếng: "Nếu kẻ làm ra loại chuyện này thật sự là Thái tử điện hạ, sao huynh ấy lại chủ động đưa nữ quỷ tỷ tỷ kia lên đối chất? Rồi vì sao đến tận bây giờ Lan Xương cô nương mới nhận ra huynh ấy? Nghĩ thôi đã thấy không hợp lý rồi."
Dễ dàng thấy rõ là không hợp lý. Tuy nhiên khi có chuyện náo nhiệt để xem, người ta nào thèm để ý có hợp lý hay không, tất cả đều giữ nguyên thái độ của mình. Có thần quan đoán mò: "Có phải là thế này không, có khi nào Thái tử điện hạ mất trí nhớ nên quên mất những chuyện mình từng làm?"
"Nói thật chứ, ta khá tin việc y to gan đến mức cho rằng qua tám trăm năm người ta chẳng nhận ra y nữa."
Tạ Liên cạn lời để đáp, đành lên tiếng nhắc nhở: "Bịa ra một chuyện không tưởng tượng nổi để chứng minh một chuyện không tưởng tượng nổi khác, mạch suy nghĩ này của chư vị hơi bị nguy hiểm thì phải."
Phong Tín đứng bên kia có vẻ muốn nói gì đó, nhưng lại ngần ngừ như thể không dám chắc, cuối cùng vẫn không nói. Quân Ngô lại ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Tiên Lạc, trước đây ngươi có tổng cộng bao nhiêu đai lưng vàng?"
Tạ Liên bụm trán, đáp: "...Cái đó nhiều quá. Ít nhất phải mười chiếc..."
Mộ Tinh hờ hững nói: "Hơn bốn mươi chiếc. Hoa văn màu sắc của mỗi chiếc không hoàn toàn giống nhau."
Lời vừa thốt ra, Mộ Tình mới phát hiện không ổn, bèn im không nói nữa, bởi vì lập tức có người nhớ ra Mộ Tình từng là thị vệ thân cận của Tạ Liên, chuyên quản lý sinh hoạt thường ngày của Tạ Liên, thế nên mới rõ nằm lòng những chi tiết nhỏ như thế. Chúng thần quan nghĩ bụng, chỉ riêng đai lưng vàng đã có hơn bốn mươi chiếc, năm đó vị Thái tử điện hạ này quả thật không phải được nuông chiều phô trương kiểu bình thường. Đâu chỉ người khác, ngay cả Tạ Liên nhớ lại cũng ngại toát mồ hôi, lúc ấy ngày nào cũng đổi một bộ hoa phục, đai lưng đeo kèm cũng thay đổi theo từng trang phục khác nhau, nào giống như bây giờ, cả năm chỉ có ba bộ thay giặt rồi mặc đi mặc lại, ba bộ còn giống nhau như đúc, chỉ nhìn thì chắc chắn sẽ cho rằng y nghèo tới mức chỉ có một bộ đồ để mặc. Quân Ngô lại hỏi: "Để ở đâu rồi, còn nhớ hết không?"
Tạ Liên và Phong Tín đều âm thầm nghẹn họng.
Tạ Liên day ấn đường, đáp: "Khụ, không nhớ rõ lắm. Dù sao cũng là đồ của hơn tám trăm năm trước, từ lâu đã không biết rơi rớt chỗ nào rồi."
Không chỉ vì nguyên nhân quên trước quên sau, nguyên nhân chủ yếu là y và Phong Tín thường xuyên đem đồ đi cầm mỗi khi túng tiền. Do cầm nhiều quá, thật sự không nhớ rốt cuộc có đai lưng không nữa. Mặc dù không nỡ thảo luận về vấn đề đó, Phong Tín vẫn nói một câu: "Có thể lấy được đai lưng vàng này, chưa chắc là được tặng, biết đâu là nhặt được."
Dường như từ đầu Quân Ngô cũng chẳng trông mong Tạ Liên sẽ nhớ ra, nói: "Tiên Lạc, ta còn nhớ, công pháp mà ngươi tu đòi hỏi nhất định phải giữ thân đồng tử, bằng không pháp lực sẽ giảm mạnh."
Tạ Liên đáp: "Phải."
Sư Thanh Huyền thuận miệng nói: "Ôi dào, ta vừa nhìn Thái tử điện hạ đã cảm thấy chắc chắn huynh ấy tu loại đó, quả nhiên là thế. Nếu đã như vậy, đừng nói sinh con với người ta, đoán chừng huynh ấy chưa từng nắm tay ai đấy chứ."
Tạ Liên đang định thốt "đúng vậy", trong đầu chợt hiện lên một bàn tay trắng nhợt mảnh khảnh thấp thoáng dưới khăn voan đỏ thẫm, lạnh lẽo như ngọc thạch, ngón tay thứ ba buộc một sợi chỉ đỏ cực mảnh. Chữ "đúng vậy" này kẹt cứng trong cổ họng, không bật ra được. Hiện tại mọi người trong điện đều đang nhìn y chằm chằm, vừa nhìn là biết, kẹt thế này tức là "không phải" rồi!
Có điều "chưa từng nắm tay", đường mốc này thấp quá, cho dù từng nắm cũng chẳng vấn đề gì. Sư Thanh Huyền lập tức sửa lời: "Tuy đã từng nắm tay, nhưng chắc chắn đến hôn cũng chưa từng hôn ai."
Tạ Liên lại định nói "đúng vậy", nhưng lần này, từng chuỗi bọt nước tựa như hạt thủy tinh bỗng nổi lên trước mắt y, sau khi thủy tinh tản ra, một gương mặt nhắm nghiền hai mắt, anh tuấn ngời ngời, trên vị trí giữa trán có một mỹ nhân tiêm nho nhỏ hiện ra, đẹp đẽ khôn tả.
Lần này, Tạ Liên chẳng những không nặn ra được chữ nào, trái lại mặt mũi đỏ như gấc.
"..."
"..."
"..."
Các thần quan trong điện thoáng chốc hiểu ngay, tiếng ho khan vang khắp nơi. Sư Thanh Huyền bắt đầu hối hận, gõ quạt lên đầu mình một cái, lặng lẽ thông linh nói với Tạ Liên: "Thái tử điện hạ, xin lỗi nha. Ta chỉ định thuyết phục mọi người rằng huynh thật sự thanh tâm quả dục thôi mà, đâu ngờ huynh lại không như thế. Té ra huynh từng có kinh nghiệm đó, nhìn không ra nha!"
Câu "đâu ngờ huynh lại không như thế" đã đánh nát sự kiên cường của Tạ Liên. Y đáp lại một cách vất vả: "Đừng nói nữa, đó là, chuyện ngoài ý muốn..."
Quân Ngô siết tay thành đấm đặt trước miệng, dùng sức ho mạnh một tiếng, nói: "Vậy tốt lắm. Mấy năm qua, chắc ngươi chưa vi phạm điều cấm đâu nhỉ."
Cuối cùng Tạ Liên cũng thở phào một hơi, đáp: "Phải."
Quân Ngô nói: "Vậy dễ xử thôi. Ta có một thanh kiếm tên "Diễm Trinh", có một pháp thuật thần kỳ, máu đồng tử chảy trên kiếm sẽ không dính vết gì, càng rửa càng sáng. Ngươi nhỏ một giọt máu lên là biết."
Về sở thích sưu tầm các loại bảo kiếm hiếm lạ quái đản của Quân Ngô, chúng thần quan đã biết rất nhiều năm, song bọn họ vẫn nhủ thầm trong lòng: "Sao ngài có nhiều loại kiếm linh tinh thế, sưu tầm làm gì không biết..."
Tạ Liên cảm thấy tình huống này quả thật không sao nói rõ, chỉ muốn mau chóng kết thúc. Linh Văn lấy thanh kiếm Diễm Trinh yểu điệu kia tới, Tạ Liên lập tức giơ tay cứa lưỡi kiếm một phát. Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm về phía này, Sư Thanh Huyền vỗ tay nói: "Tốt rồi. Phá được án rồi!"
Giọt máu lướt qua lưỡi kiếm, quả nhiên không để lại chút vết tích nào. Chứng cớ rành rành, mọi người chỉ đành tản ra, nói: "Ồ, thì ra là thế"
"Vậy rốt cuộc là ai?", song lại giảm bớt hứng thú, có vẻ hơi thất vọng.
Linh Văn khách khí nói: "Vị cô nương này, phiền ngươi thành thật khai báo, rốt cuộc là vị thần quan nào. Nếu linh hồn thai nhi trong bụng ngươi vẫn mãi không chịu yên như thế, pháp lực của ngươi lại không tốt, e rằng chỉ cha ruột có quan hệ huyết thống mới có thể giáo hóa nó một cách nhẹ nhàng. Ta..." (giáo hóa = giáo dục và cảm hóa)
Ngờ đâu lời còn chưa dứt, Lan Xương lại chỉ vào Linh Văn, hét to: "Ngươi! Kẻ đó chính là ngươi!"
"..."
Linh Văn: "?"
Có lẽ Linh Văn mới vừa từ miếu chạy vội đến tham dự buổi nghị luận, bây giờ đang trong hình hài nam nhi, đột nhiên bị Lan Xương chỉ chứng là cha đứa nhỏ, sắc mặt nàng vừa ù ù cạc cạc vừa kinh hãi. Chúng thần quan đồng loạt phun ra. Bùi Minh cất tiếng: "Kiệt khanh, ngươi phê công văn xong chưa, xuống tìm cô nương sinh con cho ngươi đi kìa, ha ha ha ha ha..."
E rằng đây chính là quả báo trước mắt. Linh Văn lắc đầu, từ chối khéo hành động từ ái muốn phát lì xì cho "cháu ngoan" của Sư Vô Độ, khôi phục lại sắc mặt, đáp: "Chưa phê xong, không có thời gian."
Ầm ĩ tới lui như thế, cũng đã nghi ngờ nhiều người, tất nhiên không còn ai tin nữa. Phong Tín cũng nhìn hết nổi, tức giận nói: "Ta hiểu rồi. Nữ quỷ này rõ là điên khùng, phá phách gây rối cắn càn ở đây, cố tình tới gây chuyện."
Lan Xương cười hề hề, càng tỏ ra giống một mụ điên ở nhân gian. Cứ cái đà này, ai biết được người tiếp theo ả tố cáo có phải mình không chứ. Chúng thần quan vội đổi chiều gió, nói: "Đúng vậy, ai biết liệu đai lưng vàng đó có phải do ả lấy trộm không..."
"Nói đúng ra, đai lưng vàng của ta không phải chỉ có một, ta cũng không dám chắc rốt cuộc có bao nhiêu cái, cũng chẳng nhớ rốt cuộc có cất giữ tất cả đàng hoàng không."
Lan Xương cũng nhất quyết không chịu bỏ qua, chống nạnh quát: "Sao nào, bây giờ muốn phủi sạch à? Muộn rồi! Không có cửa đâu! Là ngươi, là ngươi, là ngươi nữa!"
Trông điệu bộ này, rõ là nhắm mắt chỉ bừa chỉ bậy một hồi, ngay cả Minh Nghi yên lặng đứng ở một góc, chẳng biết trong hàm đang nhét thứ gì mà nhai với vẻ vừa hờ hững vừa chú tâm cũng bị ép nhận làm cha một lần, trong điện nhất thời gà bay chó sủa, rối rít đùn đẩy: "Lôi xuống đi, lôi xuống đi!", "Đừng để ả nói nhăng nói cuội nữa!", "Vị tỷ tỷ này, cô nương ta thích không phải dạng như ngươi, ngươi đừng vu oan cho ta!", "Thật không ra thể thống gì!"
Quân Ngô phất tay, một tiểu thần quan bước vào áp giải Lan Xương xuống. Ả bị lôi ra khỏi điện Thần Võ, dọc đường vẫn cười sằng sặc bằng giọng the thé, bấy giờ chúng thần quan trong điện mới đứng về vị trí cũ, ai cũng nghĩ lại mà hãi hùng, nhức đầu không thôi. Thoạt tiên mọi người cứ nghĩ việc không liên quan đến mình, chỉ cần hóng náo nhiệt là được rồi, nhưng giờ chẳng hiểu sao lại có một cái bô thình lình ụp xuống, biết đâu chừng lần sau nhân gian diễn kịch mới về mình sẽ tự dưng có thêm một tình nhân nữ quỷ son đậm phấn dày với một đứa con trai thai quỷ giết người vô số. Nhất thời cảm nhận được nguy cơ, cả bọn giũ tay nói: "Chuyện này không có cách nào tra được cả!"
"Ta cho rằng chỉ đơn thuần là đầu óc ả có bệnh. Không cần tra nữa, lãng phí thời gian, cứ giam quách là xong."
"Nhiều khả năng là Quỷ giới cố ý phái đến châm ngòi ly gián đó!"
Tạ Liên lại không đồng ý: "Trước đó trên đường đến đây, rõ ràng Lan Xương cô nương còn rất bình thường tỉnh táo, sao vừa tới điện Thần Võ lại thành ra thế này? E rằng một câu "điên rồi" không đủ giải thích đâu."
Thế là mọi người lại chia thành hai phái, tranh luận một phen, kết luận vẫn là câu "tính sau, tính sau" muôn thuở. Sau khi buổi nghị luận kết thúc, Tạ Liên tạm biệt Sư Thanh Huyền, ngoài miệng hẹn vài hôm nữa xuống dưới chơi, bấy giờ mới bước ra khỏi điện Thần Võ, lòng thầm thở dài: "Ai cũng nói hiệu suất làm việc của điện Linh Văn thấp lè tè, vậy cũng hết cách thôi. Lần nào hội họp bàn bạc việc gì đó, linh tinh lang tang phân luồng vô số, cuối cùng kết quả giải quyết đa phần vẫn qua quýt như cũ, điện Linh Văn làm sao hành động nhanh mạnh được?"
Lúc này, Tạ Liên phát hiện phía sau có người đi theo, quay đầu nhìn chẳng ngờ lại là Phong Tín, vì vậy không khỏi sửng sốt. Còn chưa chào hỏi, Phong Tín đã thấp giọng nói vội một câu: "Cẩn thận Mộ Tình."
Tạ Liên cũng giảm nhỏ giọng, hỏi: "Mộ Tình?"
Phong Tín nói: "Lúc hắn vào điện, sắc mặt nữ quỷ có điều khác thường, dường như hơi sợ hắn. Ta không dò xét chuyện riêng tư của người khác, nói chung huynh đề phòng chút đi." Dứt lời, Phong Tín hối hả đi mất. Tạ Liên vẫn đứng yên tại chỗ, chờ Phong Tín đi xa mới chậm rãi sải bước.
Tuy ngoài mặt không dễ phát hiện, nhưng thật ra Tạ Liên vẫn âm thầm để ý biểu cảm nhỏ nhặt của từng vị thần quan và phản ứng của Lan Xương, dĩ nhiên cũng không bỏ sót Mộ Tình.
Song y cho rằng, cha của linh hồn thai nhi không có nhiều khả năng là Mộ Tình. Tạ Liên hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được Mộ Tình sẽ làm ra loại chuyện đó. Trên thực tế, Mộ Tình vẫn dốc hết lòng vào việc tập võ, tu đạo, bành trướng tín đồ, mở rộng lãnh địa, chưa kể Mộ Tình tu cùng đạo với y, tuyệt nhiên sẽ không dính đến nữ sắc làm suy giảm tu vi. Thế nhưng Mộ Tình quen biết Lan Xương, điểm này hẳn không sai. Đầu mối quá ít, Tạ Liên lắc lắc đầu, rời khỏi thiên đình.
Tuy linh hồn thai nhi đã bị hàng phục, Lang Huỳnh và Cốc Tử được thu xếp ổn thỏa ở nhà phú thương, có ăn có uống, chẳng có gì đáng lo, nhưng y bỏ đi lâu quá cũng không tốt. Lâu rồi không thấy bóng dáng y, ắt hẳn trong lòng phú thương cũng ngờ vực, vì vậy Tạ Liên vừa xuống là chạy thẳng đến trấn Bồ Tề. Vừa nhìn thấy Tạ Liên, phú thương nắm chặt tay y, kích động nói: "Đạo trưởng! Cao nhân, cao nhân ơi! Tối qua ngài ngủ ở phòng Như phu nhân của ta, bọn ta đã khóa hết cửa nẻo, sáng nay vừa mở ra, ôi không thể tin nổi, không cánh mà bay á! Hay, thật sự quá hay! Sao hả? Bắt được con yêu quái kia chưa?"
Tạ Liên nói: "Bắt được rồi, xin ngài yên tâm, không sao nữa đâu. Hai đứa nhóc ta dẫn theo sao rồi?"
Phú thương như được đại xá, mừng rỡ đáp: "Ngoan lắm, ngoan lắm! Ăn cũng không nhiều! Đạo trưởng, Thiên Đăng quán của ngài ở đâu thế? Ta muốn tới quyên tiền hoàn nguyện! Kể từ hôm nay, ta muốn làm đệ tử trên danh nghĩa trong quán của ngài, đừng ai hòng tranh với ta!"
Tạ Liên dở khóc dở cười, nhưng nói thế nào cũng mở rộng được tín đồ, hơn nữa còn là một tín đồ rất nhiều tiền. Y hết sức vui mừng, lằng nhằng lải nhải truyền giáo cho phú thương một phen, khuyên răn gã sau này không được dính nhiều vào nữ sắc, phải một lòng một dạ, phải yêu thương vợ con và người thân, cuối cùng bảo gã hôm khác đến tham quan Bồ Tề quán, sau cùng mới đưa Lang Huỳnh và Cốc Tử lướt đi mất.
Ba người quay trở lại thôn Bồ Tề, đến trước Bồ Tề quán, Tạ Liên đặt tấm bảng "bản quán xập xệ nguy hiểm cầu quyên tiền" ở nơi dễ thấy hơn, thầm mong khi phú thương tới đây sẽ thấy ngay, sau đó mới đẩy cửa bước vào. Nào ngờ ngay thời khắc đẩy cửa, y phát giác bên trong có chỗ nào đó không giống như trước.
Bước vào trong quán, quả nhiên khác hoàn toàn! Nền nhà đã được quét, bàn thờ lẫn bàn ghế đã được lau, bụi bặm đã cuốn hết, đống rác bẩn thỉu ở góc phòng cũng đã được dọn sạch. Quả thật cứ như được nàng tiên Ốc ghé chơi, sạch quá thể đáng rồi!
Bởi vì, đến cả Thích Dung cũng chẳng thấy đâu!
Gã vừa biến mất, cả gian phòng như tức khắc trở nên rộng rãi sáng sủa hơn, tưởng chừng đến không khí cũng trong lành thêm phần nào. Mà trong ngực Cốc Tử còn ôm bánh kẹp thịt mà nó đặc biệt mang về từ trấn trên, thò đầu vào không thấy ai bèn sốt ruột hỏi: "Đại ca ca, cha con đâu rồi?"
Tạ Liên lập tức xoay người lại. Còn chưa ra khỏi cửa, y đã cảm nhận được một luồng sáng sắc lạnh nguy hiểm đang ập tới, bèn trở tay rút Phương Tâm vung một nhát."Keng" một tiếng, luồng sáng sắc lạnh đó tức khắc bị đánh bay, rớt xa mấy chục trượng.
Tạ Liên xuất kiếm như chớp, thu kiếm cũng như chớp, mới chớp mắt Phương Tâm đã về chỗ cũ. Y khẽ thở dài, tức thì thấy hơi phiền muộn: Vì đâu sau luồng sáng sắc lạnh lại không có chiêu tiếp theo nhỉ?
Nhìn lại luồng sáng sắc lạnh đó, sau khi bị Tạ Liên đánh bay, nó cắm nghiêng vẹo trên mặt đất ngoài xa. Thoáng thấy ánh bạc hình cung cong cong, Tạ Liên càng nhìn càng thấy quen mắt, bèn mang hai đứa nhỏ qua xem. Vừa nhìn thấy nó, y vội vã ngồi xổm xuống, hỏi: "Đây... đây không phải là Ách Mệnh sao. Mi sao rồi?"
Hỏi một thanh đao mi sao rồi quả là cảnh tượng dị hợm hết chỗ nói. Vài nông dân đi ngang qua đều tặng cho Tạ Liên những ánh nhìn quái gở, lén lút huých khuỷu tay nhau: "Mau nhìn kìa, nhìn người kia nói chuyện với một thanh đao kìa..."
"Thấy rồi, thôi kệ mau đi thôi..."
Nhưng mà, Tạ Liên không thể không hỏi vậy, bởi vì cả thân đao Ách Mệnh lẫn con mắt được phác họa bằng đường bạc trên chuôi đao đang run rẩy không ngừng, cứ như mắc phải bệnh hiểm nghèo, càng run càng dữ dội. Tạ Liên kìm lòng không đặng chìa tay ra, hỏi: "Có phải khi nãy ta đánh mi đau không?"