Ngay sau đó, Lý Văn Nhã xông vào, khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Vương Thượng Thanh, dẫu gì ông vẫn là người hiểu rõ Trung y, không biết lại giả bộ hiểu biết, châm cứu lung tung, hại chết con trai của tôi, tôi muốn ông đền mạng."
Lý Văn Nhã xông vào thì lập tức nhe nanh múa vuốt bổ nhào về phía ông Vương.
Ông Vương bối rối hỏi: "Có chuyện gì vậy? Con trai bà không phải được bác sĩ Tây y mang đi rồi sao?"
"Còn thế nào nữa? Vương Thượng Thanh, chính bởi vì lão lang băm ông, châm cứu lung tung lên người con trai của bà Lý, dẫn đến độc tố lan ra khắp cơ thể, đã không thể cứu vãn, chỉ có thể chờ chết.”
Bác sĩ đeo kính từ ngoài phòng bệnh đi tới, lạnh lùng nói.
Người trẻ tuổi ở bên cạnh anh ta cũng không thể kiềm chế cơn giận gầm lên: "Vương Thượng Thanh, tôi nói cho ông biết, ông đã hại chết con trai của dì nhỏ tôi, ông cứ chờ bị kiện đi, Trung y? Tôi nhổ vào! Chính là lang băm."
Lâm Hiên cau mày, hắn đã không nhìn nổi nữa.
Mười ba châm trước đó của ông Vương đã áp chế chất độc trong cơ thể cậu bé, không hề sai, trong tình huống không thể giải độc, lựa chọn đó là tốt nhất rồi.
“Các người đưa người đi, bây giờ điều trị gặp vấn đề lại trách ông Vương, mấy người còn cần mặt mũi hay không?” Lâm Hiên quát hỏi.
Người trẻ tuổi trợn mắt nhìn Lâm Hiên: "Cậu thì tính là gì chứ? Ở đây đến lượt cậu lên tiếng hay sao? Nếu không muốn bị kiện thì câm mồm cho ông, cậu tin chỉ cần vài phút thì ông đây sẽ khiến cậu không thể sống nổi ở thành phố An Giang nữa hay không?"
Lâm Hiên nheo mắt lại, một luồng sát ý dày đặc tràn ra: "Cậu đang uy hiếp tôi?”
Người trẻ tuổi cứng người lại, không biết sao cậu ta lại bị ánh mắt của Lâm Hiên dọa sợ.
“Hơn nữa, tôi có thể làm chứng, sau khi mấy người mang cậu bé đi thì nó mới xảy ra chuyện.”
Bác sĩ đeo kính nghe vậy, vẻ mặt có phần hoảng loạn, lập tức quát: "Cậu làm chứng? Đồ rác rưởi như cậu mà hiểu y thuật à? Không hiểu gì thì đừng lên tiếng.”
Lúc này Lâm Hiên còn muốn nói thêm gì đó nhưng một người trung niên trầm ổn bước từ ngoài vào.
"Ông Vương, con trai của tôi vẫn còn một hơi thở, ông có thể đến xem thử còn cứu chữa được không, dù chỉ có thể áp chết độc tố cũng được."
“Dượng à, dượng cầu xin lão lang băm này làm cái gì? Chính ông ta đã hại chết Tiểu Phương.”
“Bốp”
Người trung niên tát mạnh lên mặt người trẻ tuổi: "Đồ khốn, con trai tao vẫn chưa chết."
"Thiên Hàn, ông đánh Tiểu Quân làm gì? Chính lão lang băm này hại..."
Lý Văn Nhã lại khóc lóc kể lể, nhưng còn chưa kịp nói xong, đã bị ánh mắt rét lạnh của Tiêu Thiên Hàn lườm qua.
Tiêu Thiên Hàn tức giận nói: "Tôi để bà đưa Phương Nhi đến tìm ông Vương, bà lại làm gì thế? Tôi đến muộn thêm nửa tiếng, con trai đã bị bà hại chết."
"Nhưng mà, nhưng mà ông Vương nói không thể giải được độc. Tiểu Quân đưa bác sĩ Tây y tới, nói có thể cứu được Phương Nhi đến năm mươi phần trăm. Tôi... tôi..."
Tiêu Thiên Hàn hừ lạnh, sau đó lập tức cung kính cúi đầu với ông Vương: "Ông Vương, vợ tôi không hiểu chuyện, vẫn xin ông Vương ra tay cứu giúp. Sau khi xong việc tôi sẵn sàng trả năm triệu tệ tiền thù lao."
Bác sĩ đeo kính ở bên cạnh lắc đầu: "Cầu xin ông ta cũng vô dụng. Chính ông ta đã hại chết con trai ông. Mặc dù con trai ông vẫn còn hơi thở nhưng đã hết đường cứu chữa."
“Bốp--"
"Khi nào thì đến lượt anh nói chen vào khi tôi đang nói?"
Tiêu Thiên Hàn giáng một cái tát lên mặt bác sĩ đeo kính, những người khác không tin vào Trung Y, nhưng Tiêu Thiên Hàn lại rất tin tưởng.
Bởi vì ông ta đã từng tận mắt nhìn thấy sự kỳ diệu ở thuật châm cứu của ông Vương.
Ông Vương hít một hơi thật sâu, nói: “Lương y như từ mẫu, để tôi đi xem thử!”
Nói xong, ông Vương lại cúi thấp đầu với Lâm Hiên: “Chàng trai trẻ, anh Tiêu với tôi có chút giao hảo, tôi sợ rằng độc của đứa nhỏ kia đã hết cách cứu chữa, không biết có thể mời cậu cùng đến xem hay không?"
Ông Vương cực kỳ khách sáo, giọng điệu thành khẩn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!