Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiên Mệnh Truyền Kỳ - Diệp Thiên Mệnh (FULL)

Diệp Thiên Mệnh mỉm cười: "Nhưng không ai nói rằng ta chỉ có thể là một Kiếm tu, hơn nữa, Kiếm tu không nên bị giới hạn trong 'kiếm'."

Nói rồi, hắn chầm chậm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Vũ trụ vạn vật, chỉ cần ta muốn, tất cả đều có thể trở thành kiếm!"

Bên hông hắn, Hành Đạo Kiếm khẽ rung lên.

Tiểu Tháp im lặng, chết tiệt, nhóc này định nghĩa lại Kiếm tu sao?

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Diệp Thiên Mệnh quay trở lại Thư viện, vừa trở về Thư viện, hắn đã nhận được hai lá thư, một của Diệp Nam, một của Diệp Tông.

Sau khi đọc xong thư, hắn mới biết Diệp Nam đã bái một sư phụ, có thể tu luyện bình thường, còn Diệp Tông cũng tiến bộ rất nhanh!

Thấy nội dung thư, Diệp Thiên Mệnh vui vẻ cười rạng rỡ.

Cuộc thi lớn Vạn Châu!

Không chừng ba anh em có thể tụ họp!

Lúc này, Mục Quan Trần bước vào, trong tay ông cầm một cái túi, ông nhìn Diệp Thiên Mệnh: "Chuẩn bị đi, chúng ta ra ngoài một chuyến."

Diệp Thiên Mệnh hơi tò mò: "Thầy, đi đâu ạ?"

Mục Quan Trần cười: "Đọc vạn cuốn sách, không bằng đi vạn dặm đường, chúng ta đi dạo một chút."

Diệp Thiên Mệnh đáp: "Vâng."

Hắn thu xếp một lúc, rồi cùng Mục Quan Trần đi xuống núi, vừa tới cổng chính đã gặp Phục Tàng.

Diệp Thiên Mệnh ngạc nhiên: "Sư tỷ cũng đi à?"

Mục Quan Trần gật đầu: "Đúng vậy."

Diệp Thiên Mệnh cười nói: "Được ạ."

Phục Tàng nhìn hắn một cái, không nói gì.

Ba thầy trò cùng nhau xuống núi, dọc đường Diệp Thiên Mệnh và Phục Tàng đều lặng lẽ, ai nấy ôm suy nghĩ riêng trong lòng.

Thật ra, Diệp Thiên Mệnh chỉ muốn ở lại Thư viện để chuyên tâm tu luyện, vì cuộc thi lớn Vạn Châu cũng sắp tới rồi.

Còn Phục Tàng lại có tâm sự khác.

Mãi đến trưa, Mục Quan Trần mới dẫn hai người xuống chân núi, ông ngồi trên một tảng đá, rồi quay đầu nhìn Diệp Thiên Mệnh và Phục Tàng, cười nói: "Các trò đã bỏ lỡ nhiều điều rồi."

Cả hai đều có chút nghi hoặc.

Mục Quan Trần cười nói: "Lúc xuống núi, mặt trời đỏ mọc, chân trời đỏ rực, cảnh đẹp đó, các trò không thấy, khi ở lưng chừng núi, hai bên có vô số hoa kỳ lạ, tranh nhau khoe sắc, cảnh đẹp đó, các trò cũng không thấy; gần đến chân núi, bò cừu thành đàn, mục đồng cưỡi bò, cảnh đẹp đó, các trò cũng không thấy."

Diệp Thiên Mệnh ngây người.

Phục Tàng chau mày.

Mục Quan Trần đột nhiên chỉ về phía xa, không xa đó, trong ruộng, có một nam một nữ đang cấy lúa, còn bên bờ ruộng, có một cậu bé đang nm, cậu bé đang dùng tay đùa nghịch với những con nòng nọc trong vũng nước trước mặt.

Mục Quan Trần nhẹ giọng nói: "Thiên Mệnh, Tiểu Tàng, người tu luyện không chỉ nên nhìn ra thiên địa, soi vào nội tâm, mà còn phải biết nhìn tới chúng sinh!"

Thấy chúng sinh!

Diệp Thiên Mệnh nhìn Mục Quan Trần, Mục Quan Trần nói: "Trên thế gian này, ngoài Tông Môn Thế Gia, ngoài người tu luyện, thực ra, còn có rất nhiều người bình thường, những người thực sự bình thường, họ có lẽ vì nhiều lý do khác nhau mà không thể tu luyện, do đó, cả đời chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, điều họ mong mỏi nhất trong đời là gì? Chỉ cần không bệnh tật, sống vui vẻ là đủ."

Diệp Thiên Mệnh trầm tư không nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!