Chương 77 Vô song tiên triều tứ công chúa
Ngay tại lúc đó, thượng giới.
Vô song tiên triều, Tiên thành!
Tiên triều đứng sừng sững lâu nhất trong thượng giới, thời gian dài trôi qua mà nó thì vẫn tồn tại.
Thống trị vùng lãnh thổ quốc gia vô tận, hơn nữa còn có danh xưng là tiên triều đệ nhất thượng giới.
Trong một tòa đại điện nguy nga lộng lẫy hùng vĩ mà cổ xưa, một nữ tử tuyệt mỹ mặc một thân đế bào vàng rực, khí độ vô song, đang đứng chắp tay.
Nàng mi mục như họa, đế bào phiêu lang, ống tay áo rộng thùng thình, nhưng cái khó che lấp vóc người cao lớn nổi bật .
Làn tóc mỏng che khuất một nửa dung mạo nhưng vẫn kinh tâm động phách như trước.
Nàng không nói lời nào, sắc mặt thờ ơ, chỉ là có một loại uy thế khủng bố khiến đất trời khiếp đảm vẫn luôn tồn tại ở nơi đó.
Mặt đất dưới chân nàng, hiện lên bầu trời tinh tú, vũ trụ Càn Khôn.
Tay cầm nhật nguyệt, chân đạp Càn Khôn.
Có thể thấy được khí phách của nàng!
Nàng là vị Tứ công chúa độc nhất vô nhị đương thời.
Nguyệt Minh Không.
"Hoàng huynh, ngôi đế vị này người vẫn nên nhường cho ta làm a!. "
Nữ tử mặc đế bào mở miệng, thanh âm rất bình thản.
Nàng nhìn chăm chú vào gã nam tử có khuôn mặt ảm đạm đang xụi lơ trên mặt đất, thần sắc của nàng không chứa một chút tâm tình nào.
Có rất nhiều đại thần đứng bên cạnh nam tử kia đều biến sắc, trán đổ mồ hôi lạnh, ngay cả một câu cũng không dám nhiều lời.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, vị Minh Không công chúa này, đã dùng rất nhiều phương pháp khắc nghiệt để phế bỏ vị Trữ Đế trước đó, cũng chính là đại ca nàng.
Mỗi một bước đi của nàng đều hoàn mỹ đến cực hạn, không thể chê vào đâu được, khiến mọi người sợ run.
Ngay cả thánh thượng tiên triều cũng lộ diện khen nàng không ngớt.
Nàng khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng tuy nàng là thân con gái nhưng lại không thua kém bất kỳ người đàn ông nào, cho dù là Trữ Đế vị, nàng cũng có thể làm.
Hơn nữa thiên tư của Tứ công chúa là thế gian khó tìm, tu vi của nàng , cũng vượt trên các huynh đệ tỷ muội.
Một ngày nào đó nàng nhất định có thể trở thành một nữ đế vô song!
Đây là suy nghĩ của đám đại thần phía dưới!
"Người đâu, đưa hoàng huynh ta xuống phía dưới. . . "
Lúc này, nàng quét mắt nhìn nam tử chật vật trước mặt mình một cái, thần sắc cực kỳ thờ ơ, phân phó nói.
"Kể từ hôm nay, ta chính là Trữ Đế! Là Hoàng thổ trong thiên hạ! "
"Bãi triều! "
Sau khi Nguyệt Minh Không nói xong, mí mắt hơi rũ, thần tình thâm thúy mà lạnh nhạt, khiến người khác sợ hãi.
Một đám đại thần nơm nớp lo sợ, lặng yên thối lui, không ai dám phỏng đoán tâm tư của nàng.
"Nửa năm. . . "
"Lúc này, ngươi cũng nên từ hạ giới trở lại rồi chứ? Vị hôn phu mà ta đã từng thích nhất. . . "
Nàng tự lẩm bẩm, trong lời nói mặc dù mang theo nồng đậm tình ý, nhưng trong mắt nàng lại là hàn ý lạnh lẽo.
"Trường Ca, ngươi thật là một kẻ lòng dạ độc ác. . ."
"Không nghĩ người giết ta sẽ là ngươi, người ta yêu nhất, hận nhất, cũng là ngươi."
Nguyệt Minh Không nhìn thần điện trống rỗng, không khỏi thì thào, nhắm mắt lại.
Khóe mắt còn vương chút ẩm ướt, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất, mở mắt đã trở về một mảnh lạnh lùng như trước.
Nguyệt Minh Không không biết tại sao mình lại về ba ngàn năm trước.
Kể từ ngày nàng được trùng sinh đã qua nửa năm.
Nhưng trong đầu nàng vẫn thường xuyên hiện lên cảnh tượng ngày mà nàng cùng Cố Trường Ca thành thân.
Nàng mặc giá y, đầu đội mũ phượng vai quàng khăn đỏ, mang theo nỗi xấu hổ và e sợ, còn hắn thì tuấn lãng vô song.
Vào đêm động phòng, nàng nhẹ nâng chén rượu, hắn cũng nhấc ly uống cạn.
Vốn cho là mình đợi hắn lâu như vậy, giúp hắn thành lập tiên triều đệ nhất thế gian, thậm chí vì hắn mà nàng xém chút đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân, nàng thay hắn rửa sạch hiềm nghi là người thừa kế ma công. . . Vì hắn làm nhiều như vậy, rốt cục cũng có thể tu thành chính quả.
Nhưng không ngờ đêm động phòng đã đợi ba ngàn năm, lại chờ được một câu nực cười và ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Sau đó chính là đêm tối vô tận và nỗi thống khổ đến tận tim.
Nàng rốt cục phát hiện, người mà nàng yêu nhất kia, từ đầu đến cuối cũng chưa từng động tâm.
Những việc hắn làm đều chỉ vì lợi ích lớn nhất.
Đặc biệt là sau cùng lại tự tập kích chính mình, cũng là vì khổ nhục kế, tẩy sạch cái danh là người thừa kế ma công.
Đổ hết thảy oan ức lên đầu nàng.
Mà bản thân nàng lại tin tưởng hắn đến vậy, thậm chí chưa hề hoài nghi hắn là người thừa kế ma công.
Nguyệt Minh Không chỉ muốn mắng bản thân của trước kia một câu ngu ngốc, bị vẻ ngoài của Cố Trường Ca lừa gạt.
Một người như vậy, căn bản là không có trái tim.
Tâm của biết bao nhiêu người trên thế gian đã bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay mà bản thân không hề biết.
Thần sắc của Nguyệt Minh Không dần trở nên lạnh lùng, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, thời điểm này ở kiếp trước, nàng còn vô cùng ngây thơ, quá ngây thơ, đối với mỹ nam tử hoàn mỹ kia gần như si mê đến ngu ngốc.
Thân là công chúa của Vô Song tiên triều, lại khiến phụ thân mất hết mặt mũi.
Nhưng hiện tại, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, nàng đã đánh bại hết những người cạnh tranh trong hoàng tộc, ngay cả đại ca của nàng, hôm nay cũng bại trong tay nàng.
Ngay cả phụ hoàng lúc trước rất thất vọng với nàng bây giờ cũng khen nàng không dứt miệng.
May mà nàng sống lại một đời, những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, nàng đều nhớ rõ ràng, từng bước tính toán, không chê vào đâu được, khiến cho mọi người không tìm thấy chút sơ hở nào.
"Kết quả là ta chỉ là một công cụ bị ngươi lợi dụng, là thủ đoạn cuối cùng của ngươi để tẩy sạch cái danh người thừa kế ma công. . ."
"Đời này, Cố Trường Ca ngươi nhất định sẽ không được như ý, ta sẽ cướp đi hết thảy mọi thứ của ngươi, ta sẽ bắt ngươi phải chịu những gì ta đã trải qua. . ."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!