Chương 52 Một người nho nhã như ta
Trước phủ đệ Lâm gia hoàn toàn tĩnh mịch.
Mọi người trong Lâm gia bị dại ra, nói không ra lời.
Một màn này phát sinh quá nhanh, thế cho nên mọi người bên ngoài phủ đệ đều không phản ứng kịp.
Lão bộc của hắn, sắc mặt trắng bệch, vô cùng kinh hãi.
Một chưởng ban nãy kia, nhanh đến mức hắn hoàn toàn không kịp ngăn cản, hơn nữa quan trọng nhất là, hắn cũng không ngăn cản được. Mơ hồ có uy thế của Phong Vương cảnh! Hắn bất quá mới qua Phong Hầu cảnh tồn tại, làm sao ngăn cản?
"Tiểu chủ. . ." vẻ mặt hắn không khỏi chứa đầy nỗi bi thống, lại không dám phát tác, đành phải hướng ánh mắt cầu tình nhìn về phía Diệp Lưu Ly.
Diệp Lưu Ly khuôn mặt nho nhỏ cũng có chút trắng bệch, bị dọa sợ. Một giây trước vẫn là sinh linh còn sống sờ sờ, ngay sau đó lại bị đập chết ngay trước mắt mình.
Cảnh tượng như vậy, nàng có khi nào gặp qua?
Rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, trước đây vẫn luôn tu hành trong thần sơn, chưa từng thấy qua cảnh tượng như này.
Bất quá rất nhanh sau đó, nàng thở sâu, khôi phục lại sắc mặt băng lãnh. Dẫu sao tâm cảnh cũng vượt xa số tuổi của nàng. Hơn nữa phía sau nàng còn có Tuyết di.
"Chúng ta đi vào."
Diệp Lưu Ly nói ra, lập tức đi vào trong phủ đệ Lâm gia, những sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn đứng phía sau, cũng cùng nhau bước vào.
Chỉ có điều so với thái độ kiêu ngạo cuồng vọng lúc ban đầu, giờ phút này khí thế của bọn họ thu liễm đi rất nhiều, cũng bị dọa sợ rồi. Thái độ của đối phương, so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn cường thế bá đạo hơn nhiều.
Trực tiếp ra tay giết một người.
Tên thiếu niên trẻ tuổi đến từ thượng giới này, có lẽ không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ.
Vị mỹ phụ trung niên ẩn nấp trong hư không, giờ phút này cũng không khỏi nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.
Vừa mới nãy nàng cũng nghĩ muốn ra tay cứu tên sinh linh trẻ tuổi kia, nói thế nào hắn cũng là người bên phía tiểu thư.
Nhưng nàng lại cảm thấy có một đạo khí tức rất cường đại phong tỏa nàng.
Thực lực không kém gì nàng!
Đây chắc chắn là tổ tiên của Lâm gia, vị lão bộc trong tin đồn kia!
Điều này làm cho nàng kinh hãi.
Tu vi của nàng khi có thể thi triển được toàn lực, chính là Thiên Thần cảnh, ở thượng giới tung hoành một phương, ngay cả các thần thực thụ cũng có người phải kiêng dè!
Tu vi chân chính của vị tổ tiên Lâm gia, ít nhất cũng là Thiên Thần trở lên, hoặc cũng có thể là Thần Vương cảnh cũng không chừng.
Nàng cảm thấy không ổn.
Một vị lão bộc có tu vi chân chính xem chừng đạt Thần Vương cảnh? Sự việc này tuyệt đối không có đơn giản như trong tưởng tượng của tiểu thư. Hơn nữa một chưởng kia, nàng mơ hồ cảm thấy đó là tuyệt học chính thống của bất hủ đạo giáo trên thượng giới, thậm chí đã gần đạt đến Phong Vương cảnh. Nhưng cụ thể có phải là hay không, nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ là cảm giác rất giống thôi.
"Một người trẻ tuổi, thế nhưng có thực lực như thế, tuyệt đối là một vị tuổi trẻ Chí Tôn." "Một người trẻ tuổi Họ Cố? Trên thượng giới họ Cố nhưng không nhiều lắm, không lẽ là bộ tộc kia?"
Tuyết di chợt nhớ tới việc này, càng lúc càng cảm thấy không thích hợp. Dù sao gia tộc họ Cố trên thượng giới cũng không có mấy tộc, họ này cũng không giống như là họ Diệp, họ Vương.
Mà bộ tộc nàng biết đến kia, thực lực cũng không kém Thái Cổ tiên tộc đứng sau tiểu thư chút nào!
"Tiểu thư mặc dù là nữ nhi gia chủ thương yêu nhất, nhưng cũng không phải là đứa con duy nhất, đây có lẽ là một cơ hội của tiểu thư."
Nghĩ tới đây, đôi mắt Tuyết di sáng lên, có chút kích động.
Nàng chủ động hiện thân lên từ hư không.
Nàng đi phía sau Diệp Lưu Ly, chuẩn bị cùng nàng phân tích rõ thời thế hiện tại. "Tuyết di. . ." Diệp Lưu Ly có chút kinh ngạc, ngày thường Tuyết di sẽ không chủ động hiện thân.
"Tiểu thư, theo ta thấy thì trong chuyện này, có lẽ là một sự hiểu lầm. . ." Nhưng nghe những lời Tuyết Di nói sau đó khiến biểu tình của Diệp Lưu Ly cứng đờ.
"Chuyện gì vậy? Nữ nhân này hình như đang truyền lại thiện ý cho mình?"
Trong hư không, Minh lão có điểm nghi hoặc.
Vừa nãy nếu vị mỹ phụ trung niên này dám ra tay, chắc chắn sẽ phải đối mặt với một kích lôi đình của hắn.
Chỉ có điều vị mỹ phụ mỹ phụ này hiển nhiên là chú ý tới hắn, ngượi lại còn truyền lại thiện ý với hắn.
Điều này khiến hắn có điểm khó hiểu.
Đương nhiên nếu không liên quan đến an nguy của công tử, hắn cũng không muốn quản nhiều, cũng sẽ không dễ dàng xuất thủ.
Bên ngoài phủ đệ Lâm gia, một đám tu sĩ kinh hãi chấn động không thôi.
Một màn hôm nay không khỏi làm cho bọn họ run sợ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vị đại nhân trẻ tuổi thần bí kia ra tay, lại cho bọn hắn một ấn tượng kinh khủng như vậy.
Thượng Cổ Thần Sơn, đối với Trung Châu đại địa mà nói, đó chính là vùng đất thần linh không thể mạo phạm!
Bao nhiêu thế lực cùng truyền thừa, bởi vì là đắc tội Thượng Cổ Thần Sơn mà bị diệt.
Đáng sợ bao nhiêu, không cần nhiều lời.
Nhưng thực rõ ràng, lai lịch của vị đại nhân trẻ tuổi kia còn khủng bố hơn so với Thượng Cổ Thần Sơn!
Đối với Cố Trường Ca, bọn họ càng thêm kính sợ!
Trong cung điện. Cố Trường Ca ngồi ngay ngắn trên thủ vị, một thân trường y màu đen, Tô Thanh Ca đứng hầu bên cạnh.
Hắn thu hồi bàn tay đang thăm dò ở bên ngoài về, biểu tình lộ ra chút nghiền ngẫm, thanh âm truyền đến từ bên ngoài phủ đệ đương nhiên không tránh khỏi cảm giác của hắn.
Biểu muội của Diệp Trần?
Huyết mạch cổ xưa, gửi nuôi ở hạ giới, tình cảm thâm hậu. . .
Cái kịch bản cẩu huyết quen thuộc này a!
Đương nhiên hắn đã sớm có suy đoán như vậy, chỉ là không nghĩ tới thật sự bị đoán trúng rồi.
Những tên cẩu tác giả ở kiếp trước quả không gạt ta!