"Ngươi không sợ bản cung giết ngươi?" Nguyệt Minh Không lạnh lùng nói, làm người trọng sinh, nàng cũng sẽ không đem Doãn Mi để ở trong mắt.
Hiện thân chỉ vì cảnh cáo nàng thôi.
"Không sợ, giết ta, chủ nhân có lẽ sẽ không trách cứ ngươi, nhưng Minh Không công chúa ngươi phải suy nghĩ kỹ. Từ nay về sau, ngươi có khả năng không bước được vào trái tim của chủ nhân."
"Hậu quả, ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Doãn Mi mang theo ý cười nói, cách cỗ xe, vào lúc này, lựa chọn đối đầu chính diện cùng Nguyệt Minh Không.
"Ngươi đang uy hiếp bản cung?" con ngươi của Nguyệt Minh Không, lập tức thâm thúy lạnh lùng tới cực điểm, khí tức phun trào, giống như tiện tay là có thể hủy diệt Vạn Lý Sơn Hà.
Một con hồ ly tinh, dám khiêu khích uy hiếp đến trên đầu nàng, đây là việc nàng hoàn toàn không ngờ đến.
Chủ yếu nhất là lời Doãn Mi nói, vẫn là chuyện Nguyệt Minh Không lo lắng nhất cho tới nay...,
"Không phải, ta chỉ vì Minh Không công chúa, giải thích rõ ràng hết thảy mà thôi." Doãn Mi lắc đầu nói.
"Đương nhiên, nếu như ngươi không giết ta, sau này Minh Không công chúa phải cẩn thận, rất nhiều chuyện, ta có thể giúp được chủ nhân, mà ngươi không thể."
"Trái tim của chủ nhân, xem là ai lấy được trước?"
Doãn Mi không thèm để ý chút nào với sát khí của Nguyệt Minh Không vẫn cứ nói.
Thủ đoạn của bản thân nàng cũng không hề yếu.
Bây giờ nắm chắc nhược điểm của Nguyệt Minh Không, tự nhiên muốn lợi dụng một phen.
Theo nàng thấy, lý do thoái thác lần này, vừa vặn đâm trúng tâm tư của Nguyệt Minh Không.
"Ha, buồn cười."
Nhưng mà, khiến Doãn Mi có chút ngoài ý muốn là Nguyệt Minh Không đối với việc này hoàn toàn không có bộ dáng tức giận, trong ánh mắt, ngược lại là một loại trào phúng.
"Chỉ bằng ngươi cũng muốn lấy được trái tim Cố Trường Ca ?"
Giọng nói Nguyệt Minh Không rất bình tĩnh, lại lộ ra vẻ đùa cợt khinh thường như có như không, không có để lời của Doãn Mi ở trong lòng.
Nàng chưa từng lo lắng Cố Trường Ca sẽ động tâm đối với nữ nhân khác.
Chỉ là nhìn bên cạnh hắn có nữ nhân khác ngoài nàng, cảm giác chua chua, rất không thoải mái.
Coi như nàng biết những bộ dáng đó, đều là Cố Trường Ca giả vờ, cũng không phải là bộ dạng chân chính của hắn.
Nàng cũng sẽ như thế.
Không có ai hiểu rõ Cố Trường Ca hơn Nguyệt Minh Không.
Tự tin của Doãn Mi, dưới cái nhìn của nàng, không phải một loại vô tri với nằm mơ sao, đến mức khiến Nguyệt Minh Không lười để ý lời nói nhăng cuội của Doãn Mi.
"Nhưng mà, trong lời nói của ngươi, ngược lại để bản cung hiểu được một đạo lý, *chắn không bằng thông... "
*堵不如疏 Ý chỉ xử lý sự vật sự việc không thể trực tiếp áp chế, mà nên sử dụng phương thức khai thông để đưa sự vật vào lại quỹ đạo, tránh cho bởi vì áp lực bạo ngược mà bắn ngược trở lại.
"Mọi thứ đều phải đi tìm nguyên nhân, mà không phải đi thay đổi tất cả."
Nguyệt Minh Không nói.
Giờ khắc này, nàng đã có đáp án mà mình muốn.
Nàng sẽ không cứ thế từ bỏ mục đích của mình, đồng thời cũng sẽ không đi làm việc vô vị lúc này.
Cho dù nàng trọng sinh, cũng không có cách đi ngăn cản Cố Trường Ca, vậy không bằng dứt khoát đổi phương thức khác?
"Nguyệt Minh Không ngươi có ý gì?"
Doãn Mi hỏi, chau mày lại, trực tiếp xưng hô danh tự của Nguyệt Minh Không.
Nàng không rõ, Nguyệt Minh Không tại sao lại chắc chắn như thế, nàng không chiếm được trái tim Cố Trường Ca ?
Nàng không tin!
Nhưng mà, Nguyệt Minh Không hoàn toàn không trả lời vấn đề của Doãn Mi , nàng rời khỏi nơi này, ngọc thủ vung lên.
Trước mắt tất cả cường giả nhao nhao hóa thành thần quang xông lên trời, tan biến tại đây, không tiếp tục tiếp tục chặn đường.
"Nếu như ngươi thật sự có thể làm được, có lẽ cũng là chuyện tốt." Thanh âm của Nguyệt Minh Không phía xa truyền đến.
"Vì sao..." Doãn Mi ở bên trong cỗ xe nhất thời có chút sững sờ.
....
Bên bờ Vô Lượng Hải.
Đông Ly Cổ Thành.
Nơi này từng có cổ lão thế gia, ung dung trăm vạn năm, từ quá khứ cho tới bây giờ.
Trải qua hưng thịnh, suy bại, ẩn lui, phục hưng, vì địa thế bá chủ.
Đáng tiếc,nhiều năm về trước, đắc tội Thái Sơ Thần Giáo, vô số cường giả cường thế xuất thủ.
Cổ lão thế gia này, trực tiếp bị hủy diệt sạch sẽ.
Nơi ban đầu, bây giờ hoàn toàn là một đống hoang tàn.
Vết tích đại hỏa đốt qua, một đường lan tràn.
Tường đổ, cỏ hoang mọc thành bụi.
Góc tường vỡ vụn, gạch ngói, hiển thị rõ sự phồn thịnh năm đó.
Cảnh tượng rất thê lương, tu sĩ đi ngang qua ngẫu nhiên nhìn một chút, trong mắt không khỏi thổn thức.
"Aizz, nhớ năm đó Thái Cổ Tôn gia cường đại cỡ nào, ở Đông Ly Cổ Thành nói một câu, cũng không ai dám phản bác, dậm chân một cái đều muốn tạo địa chấn, bây giờ đã ngay cả vết tích cũng không tìm được."
"Thái Sơ Ma Giáo tàn sát các phương, khi đó thật đáng sợ ! Thế lực như này, nói diệt là diệt!"
Không ít lão nhân hoài niệm nói.
"Nhưng mà gia tộc có cường đại tới đâu, cuối cùng cũng có lúc lụi tàn, ai bảo hắn đắc tội người không nên... ." Người bên cạnh cũng là một mặt cảm thán nói.,
"Xuỵt, nhỏ tiếng chút đi, có mấy lời là không thể nói, quên kết cục của Vũ nhân nhất tộc ở Tiên Cổ đại lục rồi sao?"
"Ăn nói cẩn thận đi!"
Một người lập tức rùng mình một cái nói.
Nghĩ đến tin tức kia, bọn hắn không khỏi cùng nhau ngậm miệng, trong mắt lộ ra sợ hãi.
Mà đúng lúc này, một trận rầm rầm, âm thanh tựa như sóng lớn tận chân trời bỗng nhiên truyền đến.
Thanh âm này vô cùng hùng vĩ, từ rất xa vọng tới.
Đến từ bên bờ Vô Lượng Hải .
Toàn bộ tu sĩ cổ thành đều nghe được âm thanh to lớn này, rất nhiều đạo nhân ảnh phá không, hướng phía nơi âm thanh phát ra nhìn lại.
Tê!
Nhìn thấy cảnh tượng trong đó, mặt mũi tất cả mọi người đều tràn đầy chấn động, hít một hơi lạnh.
Nơi đó vốn là đại dương Vô Lượng, chính là địa bàn của Hải tộc.
Ngẫu nhiên có Hải tộc mang theo hải sản chạy đến.
Nhưng hôm nay lại không, nơi đó là một mảnh chiến thuyền lao mạnh đến, số lượng đông đảo, che khuất bầu trời, quang hoa ngút trời, chấn động đáng sợ xa xa truyền đến.
Một lá cờ to lớn màu lam, đón gió phấp phới.
Hải Vương Cung!
Trông thấy một màn này, tất cả mọi người bị kinh ngạc, Hải Vương cung mang theo đông đảo Hải tộc, vậy mà từ Vô Lượng Hải đánh tới!
Có người trong nháy mắt liên tưởng đến sự tình xảy ra bên trong Tiên Cổ đại lục.
Thất công chúa Hải Vương cung gặp nạn vẫn lạc, bị một thiếu nữ tên Cố Tiên Nhi giết chết.
Chẳng trách Hải Vương cung tức giận, là vì việc này, tính đến đây báo thù, lấy lại công đạo sao?
Rất nhanh, tin tức này nhanh chóng truyền ra, một thời gian, vang vọng tất cả tòa thành từ Vô Lượng Thiên, gây nên oanh động cực lớn.
....
Mà lúc này đây, tại Đạo Thiên Tiên Cung, trên đỉnh núi, mây mù phun trào, gió núi thổi qua.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!