Chương 33 Tiểu cô nương trầm luân như vậy, quả nhiên là muốn nhìn mặt
Bất Hủ đại giáo, Trường Sinh gia tộc sao?
Đó là khái niệm gì vậy?
Thế gian này ai dám nói tới đạo bất hủ với trường sinh chứ?
Đó có lẽ là thế lực thống trị thiên hạ truyền thừa muôn đời chăng?
Lời của Minh lão khiến cho tất cả mọi người của Lâm Gia đều hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng bàng hoàng.
Chẳng trách ngay đến cả tổ tiên cũng phải tự xưng là lão nô, được đứng dưới gia thế như vậy cũng được xem là vinh hạnh quá đỗi lớn lao rồi.
Thời khắc này, trong lòng mọi người càng thêm kính nể Cố Trường Ca.
Có mối quan hệ như vậy, chỉ e đến tổ tiên cũng là nhân vật không mấy quan trọng trước mặt vị đại nhân trẻ tuổi này.
“Lai lịch của người thanh niên này lại lớn như vậy.”
Lâm Thiên ở trong đám người nghe được điều này, vẻ mặt bất giác khẽ thay đổi, có chút cảm thấy ngứa ngáy.
Có điều rất nhanh, thần sắc của hắn đã trấn tĩnh trở lại.
Nếu đã đến hạ giới, đương nhiên cũng phải tuân thủ quy tắc của hạ giới, hắn thân là Thần Vương sống lại, đối phó với một thanh niên trẻ há chẳng phải dễ dàng lắm sao?
Nếu như đang ở thượng giới, vậy thì thật là không dễ nói.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là hắn đã thầm cảm nhận được trên người vị đại nhân trẻ tuổi này có thứ mà hắn muốn.
Hắn muốn quay trở lại đỉnh cao, ắt phải qua tay của người thanh niên trẻ này.
Trong đại sảnh, Minh lão vẫn đang hàn huyên với rất nhiều con cháu, ánh mắt Lâm Thiên thì lại lóe lên tia sáng, rồi lặng lẽ rời đi.
Hắn dự định cùng đi qua xem một chút, có chút lo lắng vị đại nhân trẻ tuổi kia muốn đi quá giới hạn với Lâm Thu Hàn.
...
Suối chảy róc rách, mây khói lượn lờ.
Lâm Thu Hàn có chút căng thẳng đi ở phía trước, dắt theo Cố Trường Ca đi dạo loanh quanh gần đó, bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Nàng vẫn không thể bình tĩnh lại, sợ một động tác của bản thân sẽ chọc giận vị đại nhân trẻ tuổi này, khiến cho hắn không vui.
Cảm giác này, giống như một người dân thường dẫn đường cho thiên tử vậy.
Cố Trường Ca thì xem ra bộ dạng lại tiêu diêu tự tại.
Mục đích chủ yếu của hắn thực sự là muốn hỏi một số vấn đề.
“Lâm Thu Hàn cô nương, nàng không cần phải căng thẳng như vậy, cứ học Thanh Ca, chẳng sợ ta một chút nào, còn thích đấu khẩu với ta nữa.”
Cố Trường Ca thuận mồm lên tiếng rồi cười, thái độ vô cùng tự nhiên.
Lâm Thu Hàn này căng thẳng như vậy lại khiến hắn có chút khó khăn hành sự.
Nghe thấy vậy, Tô Thanh Ca đang yên lặng đi đằng sau Cố Trường Ca lại lườm hắn một cái.
Những lời vô sỉ này quả nhiên vẫn là công tử nói ra mới tự nhiên như vậy.
“Thanh Ca? Lẽ nào là...đệ nhất mỹ nữ Đông Hoang trong truyền thuyết? Thái Huyền Thánh Nữ Tô Thanh Ca sao?”
Nghe thấy lời của Cố Trường Ca, sự căng thẳng trong lòng của Lâm Thu Hàn đã vơi đi rất nhiều, có chút kinh ngạc.
Có điều nghĩ cũng đúng.
Nghe đồn đệ nhất mỹ nữ Đông Hoang đã từng theo bên cạnh một vị đại nhân trẻ trung vào khoảng thời gian trước đó.
Giờ xem ra, vị đại nhân trẻ tuổi đó có lẽ chính là vị công tử họ Cố ở trước mặt này rồi.
Đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang, đây hẳn là nhân vật được các trang anh hào tuấn kiệt ở các vùng xa xôi ngưỡng mộ, giờ lại xuất hiện ngay trước mắt nàng.
Nhìn giống như thị nữ của vị Cố công tử này vậy.
Tâm trạng nàng nhất thời có chút phức tạp, lại còn có chút ngưỡng mộ mà ngay chính bản thân mình cũng không ngờ tới.
Có điều tính cách của vị Cố công tử này thật tốt, ôn nhu như ngọc, mặc dù cao cao tại thượng, khiến cho người ta cảm nhận được ý khinh thường.
Thiết nghĩ thói quen tốt, rất có phong cách của quân tử thời cổ.
Nghĩ như vậy, Lâm Thu Hàn cũng thả lỏng rất nhiều.
Nàng bắt đầu chủ động giới thiệu cho Cố Trường Ca cảnh vật xung quanh, trên khuôn mặt vô cùng diễm lệ, đem theo một nụ cười.
“Hóa ra là như vậy...”
Cố Trường Ca thỉnh thoảng gật đầu, khi thì đùa với nàng, cùng nhau phát ra những tràng cười một cách rất ăn ý.
Thần sắc như ngọc, thanh khiết tuấn tú.
Trong mắt của Lâm Thu Hàn, Cố Trường Ca thời khắc này giống như một vị công tử tử tế nhất trên thế gian.
Cách nói năng, phong cách, cử chỉ, quyền thế, dù là ở phương diện nào, cũng đều quý phái, tuấn nhã mà nàng chưa từng nhìn thấy qua.
Thân là thiên chi kiêu nữ của Lâm Gia, nàng đã gặp quá nhiều quá nhiều thiên tài chói sáng rực rỡ rồi.
Thế nhưng so với vị đại nhân trẻ tuổi ở trước mặt này, thì những kẻ đó lại giống như đom đóm mờ nhạt trước trăng sáng, ảm đạm thất sắc.
Không, nói chính xác hơn thì không thể nào so sánh bằng.
Nàng thậm chí còn cảm thấy chỉ cùng vị đại nhân trẻ tuổi này nói một câu thôi thì tim sẽ đập rất nhanh, mặt đỏ bừng lên.
Cảnh này đương nhiên đã lạc vào mắt của Cố Trường Ca.
Hắn không hề thay đổi sắc mặt, trong lòng lại cảm thấy càng thêm thú vị, vẫn ở đó nói chuyện với Lâm Hàn Thu.
Vừa mới gặp mặt, dáng vẻ phải trầm tư.
Quả nhiên cho dù ở đâu, cũng đều phải xem mặt.
Có điều như vậy cũng tốt, bớt được rất nhiều phiền phức cho hắn.
Rồi sau đó, Cố Trường Ca đổi đề tài, bắt đầu hỏi một số chuyện của Lâm Thu Hàn và Lâm Gia.
“Cố công tử lại muốn hỏi chuyện của thiếp sao?
Lâm Thu Hàn khẽ ngây ra, tim đập càng nhanh hơn.
Lẽ nào Cố công tử có hảo cảm với mình chăng?
Nàng có chút hoang mang, càng căng thẳng hơn.
“Thu Hàn là con gái lớn của phụ thân, ngoài ra thiếp còn có mấy huynh muội cùng cha khác mẹ...”
Có điều rất nhanh, Lâm Thu Hàn cũng thả lỏng trước nụ cười của Cố Trường Ca.
Bắt đầu giới thiệu về tình hình trong gia tộc.
Trong đó có nhắc tới người đệ đệ thất bại khiến nàng phải lo lắng nhất, Lâm Thiên.
Nghe thấy lời này, Cố Trường Ca không khỏi híp mắt lại.
Đến rồi, hai chữ thân thuộc này, lại gặp phế vật cho mà xem.
Lúc này, ánh mắt hắn thoáng nhìn, nhìn thấy một bóng dáng thấp thoáng vội vàng từ nơi không xa kia.
Một làn sóng động mơ hồ.
Chỉ đáng tiếc là không lừa được cảm thức của hắn, còn non lắm.
Xem ra thiếu niên cứ luôn trộm quan sát mình ở bên ngoài đại sảnh chính là Lâm Thiên rồi.
“Ồ, đệ đệ thất bại, thân là tỷ tỷ nàng nói hắn như vậy, lẽ nào không sợ hắn không vui sao?”
Cố Trường Ca không hề thay đổi sắc mặt, khẽ cười một tiếng.
Thấy Cố công tử có vẻ hứng thú đối với điều này, Lâm Thu Hàn liền tiếp tục nói: “Đây là điều mà cả nhà thiếp đều công nhận, mặc dù thiếp cũng muốn biện giải cho hắn, thế nhưng cũng chẳng có cách nào.”
“Mẫu thân của Tiểu Thiên mất sớm, phụ thân đối với hắn cũng không quá chào đón, cộng thêm bản thân lại chẳng có tư chất tu hành, mặc dù là con cháu trong dòng họ, thế nhưng thực sự là chẳng có địa vị gì ở trong gia tộc cả.”
“Thật là một đứa trẻ đáng thương, có điều có tỷ tỷ xinh đẹp như nàng che chở cho hắn, hắn quả đúng là may mắn.”
Cố Trường Ca cười nói.
Cố Công Tử lại khen ta xinh đẹp sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!