Chương 310 Không nhận hảo ý
Thành thật mà nói, hiện tại Cố Tiên Nhi đột nhiên có chút khẩn trương.
Nàng cũng không biết tại sao bản thân lại khẩn trương như vậy.
Dù sao đây cũng xem như là lần đầu tiên nàng và Cố Trường Ca đơn độc gặp nhau.
Trước đây lúc hai người gặp mặt chung quy bên cạnh sẽ có những người khác.
Nói cách khác….hai người sẽ thản nhiên đối mặt nhau.
“Nếu suy đoán của ta sai, Cố Trường Ca hắn cho dù muốn giết ta, thì lúc này ta cũng có nắm chắc, không cần phải sợ hắn.”
Trong lòng Cố Tiên Nhi nói với bản thân như thế.
Rầm!
Lúc nàng còn đang suy nghĩ lung tung thì cửa lớn của cung điện trước mặt đột nhiên mở ra, có tiên khí nồng nặc ngập tràn.
Ở trong tựa như tiên cảnh nhân gian.
Biểu cảm Cố Trường Ca bình tĩnh, một thân áo bào trắng rộng, ngồi giữa trung tâm cung điện, dường như….đang chờ nàng đi vào.”
“Tiên Nhi đã tới, sao còn không bước vào?”
Lúc này trên gương mặt Cố Trường Ca lộ ra ý cười nhẹ, nhìn Cố Tiên Nhi đang đứng ngoài cung điện, nói như thế.
Chỉ là kết hợp với gương mặt trắng bệch, đôi môi không chút huyết sắc của hắn, thoạt nhìn có cảm giác rất khó chịu.
Cố Tiên Nhi giật mình.
Nói thật ra, lần đầu nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Cố Trường Ca, nàng thật sự có chút không dám tin….đây là Cố Trường Ca cao cao tại thượng trước kia, lạnh lùng quan sát hết thảy đó sao.
Lấy tính tình miệt thị chúng sinh, loại kiêu ngạo đó của Cố Trường Ca mà nói, nếu không phải bị thương thật sự nghiêm trọng, hắn tuyệt đối không lộ ra bộ dạng hiện tại trước mặt người khác.
Chẳng trách Cố Trường Ca không ra ngoài nhiều.
Hắn chắc chắn không muốn đám thủ hạ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
“Cố Trường Ca.”
Chỉ là rất nhanh, ý nghĩ phức tạp trên mặt Cố Tiên Nhi đã được kiềm chế lại.
Nàng rất tự nhiên đi vào trong đại điện.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau.
“Thấy ngươi không chết ta cũng an tâm rồi.” Cố Tiên Nhi nhàn nhạt mở miệng, giấu đi sự không thoải mái trong lòng.
Nàng không muốn để cho Cố Trường Ca phát giác tâm tình biến hóa của nàng.
"Nga, vi huynh chết rồi, ngươi cũng sẽ không cần báo thù, đây không phải là chuyện đáng mừng sao?" Nghe vậy, Cố Trường Ca cũng bật ra một tiếng cười nhạt, hỏi.
Đối với Cố Tiên Nhi mà nói, nàng từ chối cho ý kiến.
"Mạng của ngươi chỉ có thể do ta tới lấy, nếu người khác dám giết ngươi, vậy ta liền giết hắn."
"Trước khi ta giết ngươi, ngươi không thể chết."
Cố Tiên Nhi lạnh lùng nói, trong con ngươi xinh đẹp không chút tì vết, có một loại biểu cảm giống như Cố Trường Ca rất gợi đòn.
Mặc dù Cố Trường Ca đang giả bộ bị thương.
Nhưng lúc này, vẫn bị Cố Tiên Nhi chọc cho buồn cười.
Hắn nhịn không được nhìn về phía nàng, đôi mắt dần dần sâu thẳm, sau đó phát ra tiếng cười nhạo nói, "Cố Tiên Nhi, ngươi là vài ngày không đánh, da lại ngứa rồi sao?"
"Hay cho rằng ta bị thương, ngươi liền có thể lật trời, muốn làm gì thì làm ? Chỉ dựa vào năng lực của ngươi, cho dù ta có bị thương nặng hơn đi chăng nữa, vẫn trấn áp ngươi vô cùng dễ dàng."
"Hoặc là nói, ngươi thừa cơ hội này, đến giễu cợt ta một chút?"
Nói đến đây, nụ cười của Cố Trường Ca biến mất.
Cố Tiên Nhi vốn có chút lo lắng cho Cố Trường Ca.
Nhưng vừa nghe lời này liền tức giận.
Tên này thật đúng là không nghe được ý tốt của mình mà.
Chỉ là nàng ở trước mặt Cố Trường Ca, cũng chẳng nói được lời tốt đẹp gì, câu nói lúc nãy, cũng đã coi là biểu lộ thái độ của nàng rồi.
Kết quả Cố Trường Ca không hề cảm kích?
"Cố Trường Ca, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng không có thói quen ra tay với người bị thương. Muốn đánh bại ngươi, ta cũng sẽ đường đường chính chính, không cần mượn dùng bất cứ thủ đoạn nào." Cố Tiên Nhi từ tốn nói.
Đây là lời nói thật của Cố Tiên Nhi, đồng thời cũng là sự kiêu ngạo của nàng.
"Nga, vậy là ngươi đang thương xót ta?"
Cố Trường Ca nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, nói ra một câu như thế làm cho Cố Tiên Nhi nhất thời khó có thể trả lời lại.
"Ta còn chưa tới nông nỗi cần ngươi đến nơi này thương xót cho ta. Nhân lúc hiện tai ta còn chưa thay đổi chủ ý, Cố Tiên Nhi ngươi cút đi cho ta."
Nét cười trên mặt Cố Trường Ca biến mất, thay vào đó là một mảnh lạnh lùng.
Uy thế kinh khủng, hiện ra trong đại điện, phảng phất có một vòng mặt trời ban ngày hiện lên, muốn rơi xuống dưới.
Sắc mặt Cố Tiên Nhi hơi đổi.
Nàng không nghĩ tới mặc dù Cố Trường Ca bị thương, nhưng uy thế vẫn đáng sợ như vậy.
Tu sĩ bình thường lúc này phỏng chừng đã sớm bị dọa sợ té ngã, hai chân như nhũn ra, quỳ rạp xuống.
Đương nhiên tốc độ trở mặt này, làm cho Cố Tiên Nhi có chút nghẹn lời, rõ ràng mới vừa rồi còn mang theo ý cười.
Nhưng trong nháy nói ra lời làm hắn không vui,thì lại bỗng nhiên thay đổi.
Bạo quân cũng sẽ không như thế.
Đây thật đúng là một Cố Trường Ca mà nàng quen thuộc.
Thực sự cao ngạo tới cực điểm, ngay cả một chút thiện ý cũng không chịu tiếp thụ.
Đương nhiên, nàng cũng không lo lắng Cố Trường Ca sẽ ra tay giết nàng.
Nhưng Cố Tiên Nhi vẫn là không nhịn được cau mày nói, "Cố Trường Ca, lúc này ngươi còn đang cậy mạnh sao?"
"Ngươi đã thương tổn đến bản nguyên. Lúc này tiếp tục vận dụng tu vi mà nói, sẽ chỉ làm thương thế của ngươi càng nghiêm trọng hơn..."
"Chỗ của ta có một gốc cây thần dược chữa thương, rất có hiệu quả đối với bản nguyên. Nhớ đến phần ân tình lúc trước ngươi xuất thủ cứu ta, ta liền cho ngươi."
Nói xong, trong tay ngọc của nàng đột nhiên xuất hiện một gốc thần quang mơ hồ, mùi thuốc xông vào mũi, mùi thơm thần dược vô cùng ngào ngạt.
Chỉ ngửi một hơi, đã làm cho lỗ chân lông nở ra, phảng phất như thể toàn thân muốn phi thăng lên trời vậy.