Chương 30 Trung Châu đại địa dậy sóng, Thần Vương khó chịu
Không hề ngạc nhiên, tin tức tổ tiên quay về rất nhanh đã lan truyền đi cả Trung Ương Thiên Vực.
Thậm chí người của Lâm gia còn muốn thêm dầu vào lửa, đưa tin này truyền tới cả các địa giới khác.
Có thể nói ngày này cả Trung Ương Thiên Vực đều đã dậy sóng.
Vô số tu sĩ và thế lực đều vô cùng kinh ngạc.
Tổ tiên của Lâm gia, đó là ai vậy?
Là cường giả Hư Thần Cảnh mà ba vạn năm trước đã phá không bay lên thượng giới.
Ông ta quay về rồi sao?
Tin tức bom tấn như vậy thật đáng sợ biết bao, quả đúng là không dám tưởng tượng.
Vô số người đều ngồi không yên nữa rồi.
Đặc biệt là rất nhiều thế lực cấp bá chủ của Trung Châu đại địa, ngay từ phút đầu đã phái mật thám đi điều tra tin tức thực hư.
Làn sóng ban đầu do thiên kiêu của các đại địa muốn vào đại hội luận đạo cũng bị áp chế rồi.
Vô số các tu sĩ đều đang quan tâm chuyện này.
Sau một loạt các hành động của Thượng Cổ Lâm Gia, chính là khẳng định tính chân thực của tin tức này đối với các giới.
Rất nhiều nhân tộc của Lâm gia đều vội vàng quay về Lâm gia, hình như muốn đợi tổ tiên giáng lâm.
Rất nhiều người tư duy nhạy bén, liên hệ trước một khoản thời gian, tin đồn mà Đông Hoang đại địa truyền tới, hình như có một vị thiếu niên trẻ tuổi đang hạ thế.
Ban đầu rất nhiều người cảm thấy đây là tin đồn nhảm nhí.
Thế nhưng hiện giờ thì…
Rất nhiều người đều đang dao động rồi.
Tổ tiên Lâm gia quay về, liệu có liên quan gì tới tin đồn này không?
Mấy vị bá chủ của Đại Hạ Hoàng Triều, Gia Lâu thánh địa, Âm Dương Thánh Địa cũng phái tộc nhân tới Lâm Gia cầu kiến chuyện này.
Cùng là thế lực có tổ tiên phá không rời đi, bọn họ đều muốn biết ngọn nguồn sự tình của việc này, tìm hiểu một chút về hướng đi của tổ tiên.
Đột nhiên, cả Trung Châu đại địa đều sẽ nổi lên cơn bão táp.
Còn lúc này, một chiếc phi thuyền vô cùng hoa lệ cũng từ trên không trung bay qua, đáp xuống Trung Ương Thiên Vực.
Rất nhiều trang tuấn kiệt của Đông Hoang, đương nhiên còn có cả người của các tông môn đã đến trước để tiếp dẫn, rời đi đã cả nửa đường rồi.
Hai người Cố Trường Ca, Tô Thanh Ca thì lại đi cùng theo Minh lão, quay trở về gia tộc mà năm đó ông ta một tay gây dựng lên.
…
“Tổ tiên quay về từ thượng giới?”
“Thượng Cổ Lâm Gia?”
“Đây lại là một lợi ích của ta.?
“Đáng tiếc…”
Trong một tòa cổ thành ở Trung Châu.
Một nam tử trẻ tuổi dung mạo kiên nghị, tay đeo nhẫn đồng nghe thấy những tin tức này thì lại hơi khựng lại, thế nhưng nghĩ tới điều gì đó, trong mắt lóe lên hận ý.
Đó chính là Diệp Trần đang lặn lội đến Trung Châu.
Cả đoạn đường đi đều bình an, thương thế của hắn cũng đã khỏi hẳn.
Hơn nữa trên đường đi lại có được không ít cơ duyên lợi ích, tu vi đã đột phá một bước lớn, đạt đến Thần Thông Cảnh.
Ngoài ra còn kết thân với thánh tử của Già Lâu thánh địa, hai người vừa gặp đã như quen, kết thành huynh đệ khác họ.
Có thể nói hắn đã hoàn toàn rũ bỏ sự nhếch nhác và suy sụp lúc ở Đông Hoang đại địa.
“Gia thế của Thượng Cổ gia tộc vô cùng hùng hậu, hiện giờ trên người ngươi có không ít bí mật, vẫn bớt đi thì tốt hơn. Nếu không sẽ khó tránh khỏi bị người ta phát hiện ra.”
Lúc này, trong chiếc nhẫn truyền tới giọng nói lạnh lẽo.
Diễm Cơ bận bộ xiêm y màu đỏ, ngồi khoanh chân ở trong không trung, nghe thấy lời mà Diệp Trần tự nói, liền khuyên can hắn.
Mặc dù sau khi trải qua chuyện của khoảng thời gian trước đó, nàng đã có ngăn cách với trái tim của Trần Diệp.
Thế nhưng trước những lời xin lỗi không ngừng của Diệp Trần, nàng vẫn là có chút mềm lòng, không nỡ trách mắng hắn.
Cho dù nàng có khuyên Diệp Trần từ bỏ thù hận với Cố Trường Ca như thế nào đi chăng nữa, Diệp Trần cũng không hề nghe, ngược lại còn đang hoài nghi nàng động cơ bất chính.
Điều này khiến cho Diễm Cơ thấy chán nản.
“Sư tôn nói phải lắm, ta hiện giờ còn có chuyện, chắc chắn không thể đi Lâm Gia.”
Diệp Trần nói rồi, cúi đầu xuống nhìn mảnh gốm cổ bị nứt vỡ ở trong tay.
Đây là mảnh gốm mà hắn tình cờ có được ở trên một sạp bán hàng rong, hình như ghi chép lại một tàn tích thời cổ đại.
Sau nhiều ngày phá giải, hắn phát hiện ra nơi di tích phát hiện ra cổ vật đó cách cổ thành nơi hắn đang ở hiện giờ không xa.
“Di tích cổ đó vẫn chưa có ai khám phá ra, trong đó chắc chắn có ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, đợi khi ta đột phá được Đại Năng cảnh, thì có thể chiến đấu với Thánh Chủ Cảnh rồi, đến lúc đó Cố Trường Ca, Tô Thanh Ca đám tiện nhân các ngươi…”
Diệp Trần nghĩ tới đây, khóe miệng bất giác nở một nụ cười lạnh.
Theo như hắn thấy, thực lực của Cố Trường Ca dù có mạnh, chẳng qua cũng chỉ là cấp Thánh Chủ Cảnh mà thôi.
Đợi tự mình đột phá đến Đại Năng Cảnh rồi, với tư chất thông minh của hắn, đối phó với Cố Trường Ca kẻ được gọi là thiên tài từ nhỏ được đan dược tài nguyên tạo ra kia chẳng phải là rất dễ dàng sao.
Đừng nói thêm bản thân đã trải qua nhiều trận đấu và chết chóc, căn bản là không thể so sánh với thiên tài quen được nuông chiều như Cố Trường Ca.
Sau đó, Diệp Trần bước nhanh rời khỏi cổ thành này, hướng về phía di tích đó.
…
Cùng lúc đó.
Trong biệt viện của Lâm gia, một vị thiếu niên có vẻ mặt bình thường, lạnh lùng đang luyện dược.
Tay cầm cây quạt hương bồ, khẽ quạt quạt phía dưới bình thuốc, khống chế độ to nhỏ của ngọn lửa.
“Luyện chế Cố Nguyên Linh Đan vẫn còn thiếu ba vị thuốc, đường đường một đại thần như ta lại rơi vào tình cảnh không có dược liệu dùng, lại còn bị nhập vào cái thân thể gầy yếu như vậy.”
Thiếu niên này chính là Lâm Thiên, trong lúc tự lầm bầm, trên mặt hắn lộ ra mấy phần lãnh ý.
Chợt hắn lắc đầu nói: “Bỏ đi, nếu đã có thể sống lại một kiếp, vậy thì ta suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
“Giờ này có lẽ là nên tẩm bổ chăm sóc cho bản thân trước. Thể chất của cái xác này thực sự là chán quá, ngay đến cả Linh Hải Cảnh cũng không phải.”
Nghĩ chính bản thân mình đi tới cửa biển mất cả nửa ngày mới đột phá Linh Hải Cảnh, kết quả hiện giờ lại vì thiếu đan dược mà phát sầu.
Trong lòng hắn không ngừng thầm cười lạnh.
Sự việc không phải tại hắn.
“Thân là con cháu của Lâm Gia, ngay đến cả đan dược cũng không lấy được, xem ra địa vị ở trong gia tộc này cũng thật là chẳng ra làm sao…”
“Bị người khác sỉ nhục, cười chê, xem thường thì không nói, ngay đến cả luyện dược cũng khó khăn…”
Nghĩ đến vừa rồi đi vào trong tộc xin dược liệu, đám người đó trợn tròn mắt, làm bộ dạng không dám tin, Lâm Thiên cảm thấy khó chịu.
Mặc dù hắn là Thần Vương Cảnh thật, thế nhưng dù cho đi tới đâu cũng bị người ta xem thường, hoài nghi, khiến trong lòng hắn vô cùng bực bội.
Nếu như trên người có thực lực cường đại, hắn chỉ cần một vả đã vả chết đám người này từ lâu rồi.
Có điều chỉ là luyện đan thôi mà, lại nói bản thân không biết làm. Còn nói mình đơn thuần chỉ lãng phí tài nguyên, nhân cơ hội này mà cười nhạo.
Vừa nghi tới những điều này một cái, sắc mặt Lâm Thiên thật sự rất khó coi.
Đường đường là Thần Vương, lại gặp phải sự sỉ nhục này sao?
Chính vào lúc này, tiếng bước chân truyền tới.
Hai người đi vào trong, một nam một nữ, trông cũng tầm mười bốn mười lăm tuổi rồi.
Thiếu niên nhìn Lâm Thiên đang luyện dược, không ngừng chau mày nói: “Gia chủ triệu tập tất cả nhân tộc tới bái kiến lão tổ, Lâm Thiên ngươi còn đang làm gì vậy?”
“Dựa vào ngươi mà cũng đòi luyện chế đan dược à, nằm mơ giữa ban ngày sao? Cứ lo học được tu hành trước đi đã.”
Thiếu nữ ở bên cạnh cũng bật cười khanh khách.
Một ngày bình thường ngay đến cả tu hành còn không tu cho tử tế, đột nhiên lại đổi tính đổi nết đi luyện chế đan dược.
Theo bọn họ nhìn nhận thì Lâm Thiên một là ngốc, hai là điên rồi.
Mặc dù thân là con cháu không được chào đón nhất của gia chủ, thế nhưng tốt xấu gì cũng là huyết mạch dòng dõi.
Việc bái kiến tổ tiên này vẫn không thể thiếu hắn.
Lời này ngay lập tức đã khiến cho sắc mặt của Lâm Thiên trông càng khó coi hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!