Chương 228 Đừng nghĩ giấu được ta cả một đời
Giờ phút này, đôi mắt đẹp của Cố Tiên Nhi không nhịn được khẽ chớp động, vẻ ngờ vực càng dày đặc.
Có gì đó quái lạ.
Cho dù nàng thấy cảm động đối với việcCố Trường Ca chạy đến cứu nàng, nhưng lấy cách làm người của hắn mà nói, điểm này rất có thể có vấn đề.
"Cố Tiên Nhi, đây là thái độ đối đãi với ân nhân cứu mạng của ngươi?" Cố Trường Ca nhìn nàng, không khỏi cười nhạt hỏi.
Khuôn mặt nhỏ trắng tinh tế không tì vết của nàng vẫn đang tái nhợt, khóe miệng vẫn còn vương vết máu, dáng vẻ khá chật vật.
"Cố Trường Ca, ngươi cho rằng ta sẽ cảm tạ ngươi sao? Đừng có nằm mơ, không có ngươi, ta cũng có thể bình yên vô sự, hừ."
Cố Tiên Nhi lại khôi phục thần sắc thanh lãnh cao ngạo, một bộ dáng rất muốn ăn đòn, muốn bị thu thập.
Rõ ràng trước đó trong lòng vui vẻ, muốn nhảy cẫng lên.
Thậm chí cảm súc thất lạc nhiều ngày như vậy cũng bị quét sạch.
Thế nhưng mà trước mặt Cố Trường Ca, nàng còn không thể chịu thua, dù là nói lời cảm tạ đều không được.
Dù sao ai kêu Cố Trường Ca là đại cừu nhân của nàng chứ?
Mà nàng lại thực sự đang nói thật, coi như Cố Trường Ca không tới, nàng cũng có thủ đoạn bình yên rời đi.
"Thật sự là muốn ăn đòn rồi, Cố Tiên Nhi ngươi chắc là đã quên mất giáo huấn ngày đó rồi nhỉ?"
Cố Trường Ca thu liễm ý cười, tùy ý lườm nàng một cái, ý định đem nàng ném tới hầm cầu trấn áp cái vài năm càng ngày càng nồng đậm.
Không đề cập tới việc này còn tốt, vừa nói tới việc này, trong lòng Cố Tiên Nhi liền nổi lên một trận xấu hổ giận dữ.
Tuy nói ngày đó chỉ có nàng, Nguyệt Minh Không cùng Cố Trường Ca ba người có mặt, nhưng từ nhỏ đến lớn, có dũng khí đánh mông nàng như vậy, chỉ có một người Cố Trường Ca mà thôi.
"Đừng đắc ý quá sớm, một ngày nào đó ta sẽ quật ngã ngươi xuống đất, để ngươi minh bạch mùi vị đó "
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy vẻ tức giận, nhỏ giọng lầm bầm.
Đối với Cố Trường Ca, nàng sớm đã không có hận ý như lúc rời đi khỏi Đào thôn nữa. Hiện tại tâm tình nàng rất phức tạp, làm nàng cực kì sầu lo.
Cố Tiên Nhi cũng không phải là không hiểu đây là tâm tình gì.
Quả nhiên tam sư tôn nói rất đúng, nam nhân dáng dấp đẹp mắt đều là lão hổ.
"Cố Tiên Nhi ngươi lại ngứa da đúng không? Chỉ bằng năng lực võ mèo cào của ngươi, còn muốn đem vi huynh đè xuống đất?"
Câu nói này Cố Tiên Nhi mặc dù nói rất nhỏ giọng, nhưng lại làm sao có thể giấu diếm được lỗ tai của Cố Trường Ca.
Kỹ năng đùa cợt của hắn lúc nào cũng là thượng thừa, ngay cả tâm cảnh như Đạo Thiên Tiên Cung đại trưởng lão cũng thiếu chút nữa bị hắn làm cho giận sôi lên.
Một nha đầu khờ, còn không làm nàng tức giận đến vung tay vung chân được sao?
Ngay lập tức, Cố Trường Ca lại mở miệng, trong lời nói không có chút lưu tình, lạnh lùng đả kích, "Nếu như muốn báo thù, vậy ngươi liền chứng minh cho ta xem, đừng để ta xem thường ngươi. Không phải vậy thì cơ hội đuổi theo sau mông ta như lúc trước cũng không có đâu"
Cố Tiên Nhi nghe nói như thế, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn trực tiếp cứng đờ.
Nàng nhớ lại trước kia lúc mình khi còn bé lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo sau Cố Trường Ca, quyến luyến không rời.
Khi đó Cố Trường Ca biểu hiện rất lạnh lùng, cũng không muốn để ý đến nàng.
Cái này khiến nàng bị tổn thương rất nặng, nhưng vẫn rất là vui vẻ theo đuôi hắn.
Nghĩ tới những thứ này, Cố Tiên Nhi trầm mặc xuống.
Nếu như là trước khi rời đi khỏi Đào thôn, nghe nói những lời như thế nàng tuyệt đối sẽ phẫn nộ, đằng đằng sát khí, nhưng là bây giờ lại không có bao nhiêu hận ý.
Ngược lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm nội tâm nàng cũng không thể tưởng tượng nổi.
Kết hợp với một chút cử động gần đây của Cố Trường Ca mà nói, sự tình trước kia tuyệt đối ẩn giấu một điều bí ẩn không muốn người biết.
Năm đó tất cả tộc nhân của Cố gia đều rất thích nàng.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác Cố Trường Ca luôn đối với nàng lạnh lùng xa cách.
Hiện tại Cố Tiên Nhi ngẫm nghĩ một hồi, cảm giác càng ngày càng quỷ dị.
Rất có thể Cố Trường Ca đang cố ý? Chỉ là tại sao sau này hắn lại có thể tâm ngoan thủ lạt đến mức tự đào đạo cốt của mình chứ?
Lúc ấy hắn vì cái gì phải làm như vậy? Không trực tiếp giết chết tự mình, còn lưu lại cho mình một chút hi vọng sống.
Bây giờ còn muốn làm ra bộ dáng cố ý khích nộ mình, muốn cho mình hận hắn.
Không thể không nói, khả năng động não của Cố Tiên Nhi rất kinh người.
Nàng đang tiến hành các loại phân tích.
Lúc ở Đạo Thiên Tiên Cung Vô Thượng Phong, Cố Trường Ca thiếu chút nữa thì bởi vì một đao kia mà mất mạng, rõ ràng hắn cường đại như vậy, có thể né tránh hoặc ngăn lại dễ như trở bàn tay.
Sau đó, thái độ của Cố Trường Ca là một mực xa cách cùng lãnh đạm, nhìn thấy mình tựa như nhìn một người xa lạ.
Nhưng tại sao lúc bản thân mình gặp phải nguy hiểm, hắn lại hiện thân cứu mình chứ?
Đây không phải là tự mâu thuẫn sao?
"Cố Trường Ca, ngươi đừng mơ tưởng có thể giấu diếm ta cả một đời, ta sẽ đem chuyện năm đó điều tra rõ ràng"
"Sau đó đường đường chính chính báo thù, đánh bại ngươi."
Mà lúc này, đôi mắt sáng của Cố Tiên Nhi không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm Cố Trường Ca nói, nàng đã chắc chắn hắn đang che giấu đi một bí mật nào đó không muốn người khác biết được,
"Cố Tiên Nhi ngươi suy nghĩ nhiều rồi."
Nghe vậy, Cố Trường Ca chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái.
Nhưng mà bộ dáng này của Cố Trường Ca càng làm cho trong lòng Cố Tiên Nhi thêm chắc chắn mấy phần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!