Chương 186 Tử cục
"Lão quy, chuyện gì xảy ra? Sao ta có chút bất an, cảm giác như có người đang ở trong bóng tối ám toán ta thế? Bạch y nam tử tối hôm qua rốt cuộc là ai?"
"Sao hắn lại nói sau này sẽ có cơ hội gặp lại ta lần nữa? Lúc đó hắn tạo cho ta một cảm giác quá kinh khủng, người bình thường chắc chắn sẽ không có loại khí tức như vậy."
Đạo Thiên cổ thành, bên trong một gian phòng, Diệp Lăng một thân áo đen có chút buồn bực, sắc mặt âm tình bất định, hỏi Lão quy bên trong mặt vòng cổ.
Hiện tại hắn đang lẩn trốn ở đây.
Tối qua hắn vẫn luôn tránh né sự truy sát của lão giả mặc áo đen kia, sau đó chạy trốn tới Đạo Thiên trong Cổ thành, lão giả mặc áo đen kia có lẽ vì không muốn bị lộ hành tung nên đến ngoài thành liền buông tha hắn.
Điều này làm cho Diệp Lăng thở phào một cái, sau đó tùy tiện tìm một nơi ở tạm.
Đối với hắn mà nói, bên trong Tiên cổ đại lục của Đạo Thiên Tiên Cung vẫn còn di vật mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn để lại cho hắn.
Cho nên trong khoảng thời gian này Diệp Lăng không tính rời khỏi Đạo Thiên cổ thành.
"Ta cảm thấy tiểu tử nhà ngươi hẳn là đã bị cuốn vào một vòng xoáy khủng bố rồi, bạch y nhân xuất hiện tối qua, khí tức rất quỷ dị, không trêu chọc được. Nhưng hắn hết lần này đến lần khác đến tìm ngươi, việc này vô cùng kỳ lạ..."
"Ngươi nói xem có phải gần đây ngươi đã đắc tội ai rồi không? Ta nghi ngờ việc thiên tôn truyền thừa đã bị người ta chú ý tới." Lão quy bên trong mặt dây chuyền nói những lời khiến Diệp Lăng tỉ mỉ hồi ức lại những chuyện xảy ra gần đây.
Nghe vậy, Diệp Lăng lắc lắc đầu nói:"Gần đây ta có đắc tội ai đâu? Rõ ràng là còn bị người ta đắc tội đấy. Ngoại trừ Nguyệt Minh Không cùng Diệp Lang Thiên, còn có ai nữa?"
"Bạch y nhân tối qua có khả năng cao là có quan hệ với bọn họ a!?"
"Có phải là tên Cố Trường Ca kia không? Chỉ có điều ta chưa từng thấy qua hắn mà khuôn mặt của người tới tối qua cũng bị màn sương dày đặc che khuất."
Nghĩ tới đây, hắn rất khó chịu.
Trong đầu lại hiện lên cặp mắt thờ ơ, như quan sát hết thảy kia, một khắc đó trông hắn như đang đùa bỡn với một con kiến nhỏ bé bình thường thôi.
Điều này khiến cho một người từ trước đến nay vẫn luôn chiến thắng rất nhiều kẻ địch nặng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ giẫm nát tên xuất hiện tối qua dưới chân mình!
"Hôm nay có thời gian nhất định phải tìm Bạch Liệt giải thích chuyện ngày hôm qua a! Nói thế nào đi nữa, đến lúc đó nếu như chạm mặt trong Đạo Thiên Tiên Cung..." Diệp Lăng lại nói.
Nói xong, hắn bỗng nhiên nhíu mi:"Bên ngoài sao lại ầm ĩ như thế?"
Nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền vào, Diệp Lăng bỗng nhiên ngây dại, cả người như bị sét đánh trúng choáng váng ngây dại.
Lúc phản ứng lại được, sắc mặt Diệp Lăng trắng bệch, môi run run, không chút huyết sắc, quả thực không thể tin được.
"Điều này sao có thể a!"
"Sao Bạch Liệt có thể chết được?"
"Không phải ta giết a, cái gì ta cũng không biết, làm sao có thể..."
Diệp Lăng lạnh toát cả người, suýt nữa cứng đờ tại chỗ, da đầu như muốn nổ tung.
Vừa rồi hắn tò mò không biết đám tu sĩ ngoài kia đang bàn luận điều gì.
Vừa lắng tai nghe đã khiến hắn ngơ ngẩn cả người.
Hắn không ngờ được rằng nội dung đàm luận của đám tu sĩ kia chính là chuyện bạch hổ nhất tộc thiếu chủ tối qua bị người ta giết chết rồi, mà hung thủ chính là Diệp Lăng!
Bây giờ cường giả của bạch hổ nhất tộc đang truy tìm tung tích của hắn khắp nơi.
Tối qua hắn rõ ràng bị người ta đuổi giết, sao có thời gian đi giết Bạch Liệt cho được?
Đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra!
"Có phải nhầm lẫn gì rồi không? Có người hãm hại ta, ta bị oan, Lão quy ngươi biết mà phải không, ta bị oan! Tối qua ta rõ ràng bị người ta đuổi giết cơ mà!"
Cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn bây giờ chính là Lão quy bên trong mặt dây chuyền, chỉ có Lão quy và lão giả mặc áo đen tối qua mới có thể chứng minh hắn không có giết Bạch Liệt!
Nghe hắn nói như thế, Lão quy bên trong mặt dây chuyên cũng lâm vào trầm mặc.
Sau đó nặng nề nói:"Lúc này, nói những thứ này cũng vô dụng, ta biết chân tướng thì thế nào? Rõ ràng là có người muốn hãm hại ngươi."
Diệp Lăng cũng kịp phản ứng lại, sắc mặt phút chốc trở nên tái nhợt yếu ớt.
"Cả Bạch hổ bộ tộc đều muốn giết ta, hiện tại ta không thể để bị bọn họ bắt lại, đến lúc đó cho dù có thể chứng minh ta không có giết Bạch Liệt thì việc ta có Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền thừa cũng sẽ bị bạo lộ."
"Cho dù nói theo hướng nào đi nữa, bạch hổ bộ tộc cũng sẽ không bỏ qua cho ta!"
Giờ khắc này, các ý nghĩ khác nhau hiện lên trong đầu Diệp Lăng.
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch, có cảm giác như đang đi trên tử lộ!
Mặc kệ hắn có Bạch Liệt hay không thì bây giờ hắn cũng không thể lộ diện, không thể để cho bạch hổ bộ tộc bắt được.
Bây giờ hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!
Nếu như Cố Trường Ca ở đây, nghe được những lời Diệp Lăng nói, chắc chắn sẽ thầm khen hắn một tiếng thông minh, nhanh như vậy đã nghĩ thông những điều này.
Thế nhưng nghĩ thông suốt rồi thì có thể làm thế nào?
Một người có Cổ thiên tôn truyền thừa như Diệp Lăng nếu có ngày bị lộ hắn sẽ trở thành một miếng mồi ngon, không biết có bao nhiêu nhân vật mạnh mẽ, thèm đỏ mắt muốn ra tay cướp đoạt.
Quan trọng nhất là hắn còn không có cách nào chứng minh mình không giết Bạch Liệt!
Bạch hổ bộ tộc có thể sẽ không để ý những thứ này, bọn họ chỉ cần bắt được Diệp Lăng, thật hay giả chỉ cần sưu hồn là biết.
Nghĩ tới những thứ này, trong mắt Diệp Lăng đều là phần nộ, môi sắp bị cắn đến rách ra:"Thật là một kế sách ác độc!"
"Nhất định là tên bạch y nhân tối qua tính kế ta!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!