Ngày hôm sau.
Từ lúc giờ mẹo, Lý Quan Kỳ đã rời giường dọn dẹp.
Ở phía sân sau, luyện công đấm ra hàng chục cú đấm, khí huyết toàn thân bắt đầu khởi động, mồ hôi đổ đầm đìa.
Ngẩng cao đầu nhìn sắc trời một chút, sau đó hẳn đặt hộp kiếm sau lưng xuống, kế tiếp đi đun nước để chuẩn bị tắm.
Về phần vì sao ông nội lại gọi hộp kiếm này là Kiếm Quan, ngay cả bản thân hắn cũng không biết.
Trong lúc đó.
Lúc này tại sảnh điện chính của Thiên Lôi Phong rất nhộn nhịp, hầu như tất cả đệ tử ở lại trong Phong đều đến.
Trong suốt ba năm qua, Lý Quan Kỳ là đệ tử mới duy nhất được Thiên Lôi Phong nhận vào.
Hơn nữa hắn còn là yêu nghiệt sở hữu thánh phẩm linh căn trong truyền thuyết!
Trong một khoảng sân trên ngọn núi phía sau Thiên Lôi Phong.
Một cô bé mặc áo khoác hoa đang cố sức để làm khô quần áo của mình.
Kế tiếp cô bé trực tiếp ngồi xổm xuống trước cửa, móc ra một chiếc bánh bao từ trong ngực rồi há miệng căn liền một ngụm.
Một ngụm này cần xuống đã cần hết một nửa cái bánh,
phá vỡ lớp vỏ bánh mỏng manh, mùi thơm của nhân thịt lập tức xông thẳng vào mũi.
Mới căn một miếng, quanh miệng của cô gái đã dính đầy. váng dầu.
"Ông nội Lý, hôm nay ông không đi dự lễ nhập phong của đệ tử mới sao?"
Trong phòng truyền đến một giọng nói say khướt.
“Không đi."
Cô gái gật đầu, như thể câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của cô ấy.
Cô tự nhủ với bản thân rằng: "Thánh Linh Vực chọn Hệ Lôi để làm..."
“Còn là một tên mù lòa."
Bên trong chậm rãi vang lên tiếng ngáy, tiểu nha đầu đứng dậy vội vàng chạy hướng về phía đại điện.
Hai cánh tay giơ lên, giống như một con ngỗng lớn đang chạy còn dang rộng đôi cánh.
“Xem Quan Kỳ, đau ở chỗ nào I "