Ngọc Long tránh né đi một chiêu này, đợi đến khi lấy lại tinh thần đã phát hiện mình bị bốn có thần thú bao vây ở giữa.
Huyền Vũ hướng Bắc.
Thanh Long hướng Đông.
Chu Tước hướng Nam.
Bạch Hổ hướng Tây.
" Ngang! "
" Ngaooooo! "
" Li! "
" Rống! "
Cả bốn con thần thú ngửa mặt lên trời thét dài, xung quanh người chúng nó nhanh chóng hội tụ thiên địa thuộc tính hình thành băng, hỏa, phong, lôi.
Lúc này, Trần Minh Quân đã không nhịn được nữa tiếp tục nôn ra một ngụm máu tươi. Nhớ lại lời nhắc nhở của Tử Vi, đạo thể tuy có thể mượn nhờ thiên địa linh khí cho mình dùng nhưng cảnh giới hắn còn quá thấp chỉ duy trì được khoảng thời gian một trăm hô hấp. Kết thúc thời gian này, hắn sẽ lâm vào trạng thái suy yếu một đến hai ngày không thể động đậy.
Hắn không dám chần chờ thêm nữa, thao túng cả bốn con thần thú đồng loạt bạo phát đại chiêu.
" Li! " Chu Tước thét dài một tiếng, toàn thân thất thải hỏa diễm hừng hực cháy lên, cái mỏ hé ra phun ra ngập trời biển lửa.
Liệt Hỏa Thôn Thiên!
" Ngang!!! " Long ngâm vang tận trời xanh, cuồng phong cuộn tạo thành to lớn vòi rồng, bên trong vô số đao phong sắc bén thuận theo vòng xoáy mà đi tựa như cối xay thịt khổng lồ.
Tận Thế Phong Bạo!
" Rống! " Bạch Hổ vừa gầm, phong vân biến sắc, mây đen kéo tới hạ xuống như mưa lôi đình.
Diệt Tuyệt Lôi Vũ!
" Ngao!! " Huyền Quy kêu lên, huyền thủy tự thành, hình thành Côn Bằng bay lên trời cao. Bạch Xà rít gào, đầy trời mưa tuyết, tuyết này lạ kỳ rơi tựa như tên, bông tuyết tuy mỏng nhưng sắc như dao.
Băng - Thủy Diệt Cửu Thiên!
Ngẩng đầu thấy đầy trời thiên lôi - bông tuyết hàng xuống, cúi đầu thấy côn bằng đen nhánh bay lên, nhìn phía trước thấy biển lửa đi tới, phía sau lưng có phong bạo đợi chờ. Ngọc Long lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy trên trời dưới đất không có lối đi.
Nhìn đôi tay mình, hắn khe khẽ thở dài.
Tre già măng mọc, người sau vượt người trước vốn là lẽ bình thường của tự nhiên nhưng chẳng hiểu sao nhiệt huyết trong người lại sôi sục..... giống như quên đi mình đã già.
Lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một bông sen, sen này rực lửa nhưng không khét, hạt sen lấp lánh tựa như sao.
" Đời này chỉ có một chiêu, một bông sen hiện thiên hạ có ai? "
Lời nói vừa dừng, hoa sen rời tay bay lên bầu trời. Kích thước của nó trong nháy mắt tăng vọt trở thành một bông hoa khổng lồ treo giữa trời cao. Bông hoa càng nở càng đẹp nhưng đến khi sắp tàn......thì chợt nổ tung.
Đám mây hình nấm xuất hiện như bom nguyên tử ném xuống tòa cổ thành trong dị thế giới, mặt đất như gặp phải cơn địa chấn run lên kịch liệt. Mãi cho đến vài giây sau tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vang lên khiến cho ngay cả võ giả nếu không kịp thời che hai tai cũng lập tức bị điếc.
Trần Minh Quân may mắn được Lê Ngọc Anh kéo đến núp sau một cái tường thành cho nên tránh được dư ba khí lãng nghiền ép. Đợi đến khi bụi mù tản đi, những bức tường thành sáng lên lít nha lít nhít trận văn sừng sững như cũ tựa như nơi này chưa từng có vụ nổ nào cả.
Hắn vội vàng đi ra khỏi chỗ núp, đảo mắt tìm kiếm bốn phương tám hướng không còn thấy bóng dáng của Triệu Hạo đâu âm thầm thở dài.
Rốt cuộc chết!!?
Suy nghĩ này vừa hiện ra đã bị Lê Ngọc Anh dội gáo nước lạnh, chỉ nghe nàng nói: " Tên này sống thật sự dai như đỉa, vậy mà vẫn không chết! "
"??? " Trần Minh Quân tràn đầy nghi hoặc nhìn xem nàng, nổ lớn như thế đều không giết được hắn???
Hắn có còn là người không?
Thấy khuôn mặt của Trần Minh Quân tràn đầy dấu hỏi chấm, Lê Ngọc Anh giải thích: " Khí tức của hắn tuy yếu ớt nhưng xác thực còn sống. "
Trần Minh Quân thật sự cạn cơm mẹ nấu lời, con cưng của khí vận đều không phải là người đúng không?
Thử nghĩ một chút nếu như mình ở trong vị trí của đối phương chắc giờ phút này bị nổ đến mức không còn lại một chút cặn.
Aizzzz...........
Khí vận chi tử thật sự không dễ chết a!
Chằng bù cho lão tử, từ khi xuyên không đến nay mém chết mấy lần.
Thôi, nếu có thể dễ giết như thế đã không gọi ' khí vận chi tử '. Có trách cũng chỉ trách bản thân mình chuẩn bị chưa đủ chu đáo.
Nhưng đối phương bây giờ đã gặp phải trọng thương, có lẽ không chết nhưng cũng nửa tàn tật. Ngàn năm một thuở cơ hội không thể cứ như vậy mà để lỡ. Hắn muốn mở miệng ra hô Lê Ngọc Anh truy sát nhưng miệng còn chưa há ra đã cảm nhận được một trận trời đất quay cuồng sau đó hai mắt tối sầm lại.
Lê Ngọc Anh thấy hắn ngất đi vội bước tới một bước đỡ lấy, ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn xem nam nhân này. Kể ra, từ khi sinh ra đến giờ người mang đến cho nàng nhiều bất ngờ nhất có lẽ chỉ có hắn.
Người đầu tiên dám trước mặt nàng lập xuống thiên đạo thời lệ đời này nhất định sẽ cưới nàng.
Cũng là người đầu tiên dám công khai chọc ghẹo, tán tỉnh nàng.
Từ đâu móc ra một đống công pháp đem bán đấu giá, đưa cho nàng một đống thuốc giải ' xuân dược ' đầy đủ phẩm cấp, đạt thứ hạng cao nhất trong bí cảnh làng Thụy Hương....
Bị người đời chê bai phế vật nhưng cùng cảnh giới đánh bại thiên kiêu mới nổi Triệu Hạo, bạo lộ ra chiến lực viễn siêu Siêu Phàm Cảnh. Điểm này, ngay cả kiêu ngạo, tự tin như Lê Ngọc Anh cũng không dám nói khi mình còn ở Siêu Phàm có thể làm được.
Ha! Đúng thôi, ngay cả thiên kiếp đều không thể giết được hắn.
Nam nhân này......nếu như ta cùng hắn không phải là.....
Càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy khó chịu.
Muốn đánh hắn!
..........
Nửa ngày sau, Trần Minh Quân rốt cuộc tỉnh lại.
Cả khuôn mặt hắn hiện lên màu sắc xanh xao, vàng vọt, trong cơ thể truyền đến cảm giác khó chịu khiến cho hắn nhịn không được ho hai tiếng: " khụ khụ "
Không ho thì thôi, ho khiến cho cả người run rẩy kịch liệt chạm tới chỗ có thương thế trong cơ thể. Khắp nơi truyền đến cảm giác đau đến mức không muốn sống nữa...
Khoan! Làm sao cứ cảm thấy trên mặt cũng đau?
Nội thương chẳng phải chỉ đau bên trong thôi à?
A, cớ sao ta cảm thấy da thịt cũng đau....
Trần Minh Quân cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, cơn đau của nội thương mang đến không giống trên sách vở miêu tả.......trong ngoài đều đau.
Chợt hắn nghe thấy tiếng Thanh Y cười khúc khích, cả khuôn mặt chốc lát đen lại. Lấy trí thông minh của hắn làm sao còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Gắng gượng mở hai mắt ra, hắn phát hiện che chắn trước mặt mình có một nhóm võ giả. Những gương mặt này có chút quen thuộc, tựa như đã gặp ở nơi nào.
Trên bầu trời, Lê Ngọc Anh cùng hỏa long đang liên thủ chiến đấu cùng một nhóm mấy chục tên xương khô quân sĩ.
" Trần công tử, ngươi không sao chứ? " Thanh âm nhẹ nhàng tựa hoàng oanh truyền đến.
Trần Minh Quân thuận theo nơi phát ra tiếng nói thì trông thấy một người thiếu nữ xinh đẹp, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ lo lắng nhìn về phía mình. Gương mặt này......dáng người này, hắn rất nhanh thì nhớ ra thân phận của đối phương. Không phải Bạch Minh Châu của Ngọc Nữ Tông thì còn là người nào.
Vốn đang muốn vui vẻ đáp lại nhưng trên trời khủng bố sát khí để cho hắn toàn thân lông tơ dựng đứng, ngẩng đầu thấy một đám xương khô trở thành bao cát hắn nhếch miệng cười, ôn ngu hỏi thăm Bạch Minh Châu: " Ta không sao, từ lúc chia tay đến giờ cô nương vẫn khỏe chứ? "
Bang!
Một cái xương sọ xoẹt qua chỗ hắn đang ngồi như một khỏa tinh thạch dọa Trần Minh Quân giật nảy mình, trên bầu trời truyền đến thanh âm lạnh như băng của Lê Ngọc Anh: " Không có ý tứ, ta không để ý ngươi ở chỗ đó. "
Trần Minh Quân: "... "
Có quỷ mới tin nàng không cố ý!
Bất quá điều này lại khiến cho hắn cảm thấy buồn cười, đường đường nhị công chúa anh dũng vô song bây giờ biến thành một bình dấm chua. Còn không thừa nhận trong lòng có ta đi.
Bạch Minh Châu cũng chú ý tới một màn này, liếc nhìn Lê Ngọc Anh sau đó cũng không suy nghĩ nhiều bởi vì nàng biết rõ quan hệ của Trần Minh Quân với Lê Ngọc Anh tương đối đặc thù, chị vợ và em rể.
Tuy nói Đại Lê cũng không ngăn cản hai người đến với nhau nhưng thể diện của Hoàng gia lớn lắm, đương kim hoàng thượng sao có thể đồng ý gả hai cô con gái cho một người. Huống hồ cho dù có làm vậy, xưng hô chẳng phải sẽ loạn sao.
Em gái làm vợ cả, chị gái làm vợ bé......
Thật sự cứ thấy sao sao ấy....
Nghĩ như vậy, nàng không còn để ý đến thái độ của Lê Ngọc Anh nữa, có lẽ đối phương chỉ muốn thay em gái mình giữ gìn em rể không cho chọc ghẹo nữ nhân khác thôi.
Bạch Minh Châu ôn nhu đáp lại: " Từ khi Trần công tử đi, chúng ta dự định ra khỏi tòa cổ thành này nhưng trên đường thấy được công tử đang chiến đấu cho nên bọn ta nghĩ tới trợ giúp một, hai. Nào ngờ gần đến nới mới phát hiện, không những không trợ giúp được chút nào mà còn có thể làm công tử vướng tay vướng chân cho nên chỉ đành đứng một bên quan sát. "
" Đợi đến khi chiến đâu kết thúc mới dám đến gần. "
Nếu Lê Ngọc Anh chỉ đơn thuần như vậy, nàng cũng chẳng ngại chút nào. Dẫu sao luật pháp của Đại Lê không quy định một người chỉ có thể lấy một vợ, chỉ cần hai người tâm ý tương thông là đủ rồi.
Trần Minh Quân bộc lộ ra tài năng khiến nàng vừa ngưỡng mộ vừa si mê, nam nhân như vậy nếu như bỏ lỡ thì tiếc lắm. Đặc biệt là vừa rồi hắn bạo phát ra chiến lực thực sự quá cường hãn, so với trong tông thánh nữ không thua kém chút nào.
Tổng thể nhìn lại, hắn luận tướng mạo có tướng mạo, luận tu vi có tu vi, luận về làm người lại càng không tệ.
Dạng này nam nhân thử hỏi thế nhân có bao nhiêu nữ tử không động lòng?