Chu Hồng Điệp hỏi: " Cơ mà ngươi nhân lúc này rời đi sẽ không sợ người của Lý gia nghi ngờ sao? "
Ma Quân nhún vai đáp: " Nhiệm vụ đều đã làm xong rồi, còn ở lại Kinh Thành làm gì? "
Chu Hồng Điệp đỏ mặt lên, giọng nhỏ như muỗi vo ve nói: " Thực ra còn có một nhiệm vụ cần ngươi làm. "
Ma Quân không quan trọng trả lời: " Vậy thì ta lại dùng thuật dịch dung, cải trang thành người khác. "
" Không được " Chu Hồng Điệp lắc đầu, nói: " Phải dùng thân phận này mới được. "
Ma Quân: " Hả? Sao nàng không nói sớm? "
Đáp lại hắn là một cái nhéo hông được vận dụng toàn lực, Chu Hồng Diệp tức giận quyết định không thèm để ý đến tên đáng ghét này nữa.
Chuyện này xác thực là lỗi của nàng, hai ngày nay quên nói cho hắn biết nhưng còn không phải đều tại tên không biết xấu hổ này sao? Cứ mỗi lần có cơ hội ở riêng với nhau là hắn lại lấy cớ ' giải độc ' đè nàng ra làm chuyện xằng bậy.
Thật sự là đáng hận!
Ma Quân thấy đối phương nổi giận đùng đùng bỏ đi, vội vã đuổi theo xin lỗi: " Được rồi, bây giờ mới biết cũng chưa muộn, ta lập tức quay trở về làm tròn vai diễn. "
Chu Hồng Điệp còn giận, giẫm mạnh vào chân hắn một cái làm cho Ma Quân bị đau nhưng vẫn không dám lên tiếng oán trách, chỉ có thể ngậm ngùi để nỗi đau này ở trong lòng.
" Nhưng trước tiên vẫn nên dẫn nàng đi đến chỗ nghỉ ngơi đã, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi Lý Phủ thôi, nàng không thể ở lâu trong đó được. "
Chu Hồng Điệp nói: " Không cần, tự ta cũng có thể đi thuê nhà trọ. "
Ma Quân phản bác: " Nàng không sợ bị phản đồ tìm tới sao? "
Đúng vậy, nếu như không lo lắng tên phản đồ kia nàng đã tự mình thuê nhà trọ từ sớm, việc gì phải đến chỗ Ma Quân để trốn.
Nàng hỏi: " Vậy phải làm thế nào? "
Nàng cũng không thể đến nơi đóng quân của La Sát Điện trong Kinh Thành được vì nơi đó đối phương cũng biết rồi.
Ma Quân nghĩ nghĩ, nói: " Ta có một người bạn trong Thanh Vân Các, hỏi mượn nhà hắn vài hôm chắc cũng không có vấn đề gì. Tên này được cái không thiếu nhà ở trong Kinh Thành. "
Người bạn mà hắn nói đến đương nhiên là Vân Kỳ rồi, ngoại trừ vị đại địa chủ này ra thì còn ai trồng khoai đất này.
Ngọc truyền tin vừa được gửi đi thì không lâu sau Cao Trung Nhân chạy đến: " Huynh đệ tốt, nghe nói ngươi cần mượn nhà? "
Ma Quân chắp tay chào hỏi rồi trả lời: " Đúng rồi, ta đang cần mượn một ngôi nhà ở một khoảng thời gian. "
Cao Trung Nhân tươi cười nói: " Cái này dễ, Thanh Vân Các không chỉ kinh doanh những mặt hàng tu luyện mà còn buôn bán cả đất cát, nhà cửa. Ta cũng mạnh dạn góp chút vốn nên hiện đang sở hữu mấy ngôi nhà ở vị trí rất đẹp. Huynh đệ, ngươi tự mình chọn đi. "
Nói, hắn đem mấy tờ bản vẽ đưa cho Ma Quân.
Ma Quân cùng với Chu Hồng Diệp xem một hồi, quyết định chọn một cái có vị trí nằm ở cạnh sông, phong cảnh thoáng mát.
Cao Trung Nhân thấy vậy, giơ ngón tay cái lên khen: " Huynh đệ quả là có nhãn lực tốt, ngôi nhà này ta vừa mới nâng cấp trận pháp cách âm không lâu đảm bảo gào thét khản cổ cũng không bị bên ngoài nghe thấy. "
Chu Hồng Điệp nghe vậy, gương mặt xinh đẹp phút chốc liền đỏ lên.
" Khụ khụ. " Ma Quân giả bộ ho khan hai tiếng, chuyển chủ đề: " Còn làm phiền huynh đệ giúp ta đưa thê tử đến nhận nhà, ta vẫn phải đi làm chút việc. "
Cao Trung Nhân làm người buôn bán lâu năm, tốc độ nhảy số tự nhiên không chậm, hắn vỗ vỗ ngực của mình bày ra một bộ ' ngươi yên tâm, ta sẽ không tiết lộ cho tam công chúa rằng ngươi đi ăn vụng'.
Ma Quân: ".... "
...........
Ba người tách ra, Ma Quân chọn một góc khuất thay đổi quần áo hộ vệ của Lý gia rồi quay trở về nhưng còn cách cửa vào Lý Phủ một đoạn đã thấy Lý Khôn dẫn người đứng đợi.
Ma Quân lời còn chưa kịp nói đã bị một đám hộ vệ bao vây lấy, hắn ' hoảng sợ ' hỏi: " Trưởng lão, ngài muốn làm gì? "
Lý Khôn tra khảo: " Đang trong giờ làm việc, ngươi lại tự ý ra ngoài. Mau nói, ngươi đã đi đâu? "
Ma Quân oan uổng nói: " Trưởng lão, không biết trưa nay là ai đã bỏ thuốc đi ngoài vào trong đồ ăn cho nên đầu giờ chiều nay thuộc hạ bị đau bụng, tranh thủ chạy ra ngoài mua thuốc về uống a. "
Lý Khôn khẽ nhíu mày hiển nhiên hắn cũng không tin lời giải thích của Ma Quân nhưng ngay khi hắn chuẩn bị hạ lệnh bắt người thì đội trưởng của đội hộ về bẩm báo: " Khởi bẩm trưởng lão, xác thực là có chuyện như vậy. "
" Trưa nay rất nhiều hộ vệ đều chọn ăn cơm ở trong phủ, bao gồm cả Quân Thường Tiếu nhưng khi ăn xong được một lúc thì tất cả bị đau bụng. "
Lý Khôn quay sang hỏi những người khác: " Thật vậy sao? "
Những tên hộ vệ kia vội trả lời: " Vâng thưa trưởng lão. "
Nhưng Lý Khôn vẫn không định buông tha cho Ma Quân, dù sao tên này cũng rất đáng nghi, người đưa lưu ảnh ngọc và hi vọng Lý Thạch có thể xem được cũng chính là hắn.
Lý Khôn hỏi: " Ngươi đều đã Siêu Phàm, còn cần gì ăn cơm? "
Ma Quân giải thích: " Dù cho đã Siêu Phàm nhưng thuộc hạ vẫn muốn nếm trải mùi vị của đồ ăn. "
" Từ khi gia nhập Lý gia đến nay thuộc hạ chưa từng bỏ bữa, nếu như không tin thì xin mời nhị trưởng lão hỏi những huynh đệ khác, họ có thể làm chứng cho ta. "
Lý Khôn đảo mắt một vòng thấy người nào cũng đều gật đầu, xem ra chuyện này ai ai cũng chứng kiến. Thế là hắn loại bỏ hoài nghi với Ma Quân, chỉ dặn dò: " Thời gian này trong phủ xảy ra nhiều chuyện cho nên không được tự ý rời phủ, đặc biệt là trong giờ làm. "
Hắn còn đang định nhắc nhở thêm đôi lời thì một người hộ vệ từ trong phủ chạy ra bẩm báo: " Báo! Chuyện lớn không hay rồi nhị trưởng lão! "
Lý Khôn hỏi: " Có chuyện gì? "
Người kia đáp: " Đại phu nhân bị ám sát rồi! "
Lý Khôn túm lấy cổ áo của người kia, bật thốt lên: " Ngươi nói cái gì? "
Người kia tuy hoảng sợ nhưng vẫn trả lời: " Đại phu nhân chết rồi. "
Lý Khôn tức giận chửi: " Các ngươi làm việc cái kiểu gì vậy? Người lù lù ở trong phủ mà cũng bị ám sát chết được, phế vật! "
" Còn đứng ở đây làm gì? Mau đi phong tỏa lối ra vào trong phủ, điều tra bằng được cho ta là kẻ nào dám cả gan giết người trong địa bàn của Lý gia! "
" Vâng! "
Lý Khôn nhìn theo bóng lưng của Ma Quân, trong lòng thầm nghĩ xem ra mình đã nghi ngờ nhầm người rồi, hung thủ có lẽ là một người khác.
..........
Ma Quân thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mắn mình đã chuẩn bị trước vài con đường lùi nếu không e rằng khó qua mặt được Lý Khôn rồi.
Thuốc đi ngoài ra nước trong bữa trưa hôm nay tự nhiên cũng do hắn hạ, nhưng là để dễ trốn ra ngoài hơn chứ chưa từng nghĩ đến lại trở thành cái cớ để lúc quay lại dùng.
Về phía đại phu nhân thì đương nhiên do Thanh Vân Các ra tay rồi, nhị phu nhân nằm ngoài dự đoán chọn đầu hàng cho nên Ma Quân buộc phải thay đổi kết hoạch. Người này không thể sống, lưu ảnh ngọc cũng phải thu hồi lại.
Bên phía Chu Lượng cũng đã bắt đầu hành động, phò mã phủ liên hợp với Thanh Vân Các cô lập các cửa hàng sản nghiệp của Lý gia. Thuê một đám bất cần đời vào đập phá quán, không cho làm ăn.
Nếu như trước kia Lý Phủ tự nhiên không sợ những thủ đoạn này dù sao khi ấy vẫn còn hai cường giả Quy Nguyên Cảnh ra mặt trấn áp nhưng giờ đâu có còn.
Xong bước này, Chu Lượng trực tiếp dẫn người đến đàm phán muốn Lý gia quy thận. Ban đầu Lý gia còn phản kháng nhưng Độ Kiếp Hậu Kỳ khí tức vừa ra đã dọa cho lão tổ của Lý gia sợ đến đái ra quần. Khi được hỏi đến luật pháp, Chu Lượng chỉ cười nói: " Các ngươi nhận được hoàng ân cho nên mới được như ngày hôm nay nhưng lại là ra chuyện khiến bộ mặt kinh thành đều mất hết còn có tư cách cùng ta nói đến luật pháp? "
Nói, hắn lấy ra một sấp tài liệu cùng với một vài lưu ảnh ngọc ném cho đám trưởng lão của Lý gia.
Đám trưởng lão lật xem vài tờ thân thể đã run lên vì sợ bởi vì trong này đều là những chuyện xấu mà bọn họ từng làm, thậm chí còn có quyển sổ ghi lại hành vi trốn thuế, buôn bán hàng lậu.
Chu Lượng cười hỏi: " Thế nào? Các ngươi muốn giải quyết trong thầm lặng hay dùng luật pháp của Đại Lê ta? "
" Những thứ này đương nhiên không phải bản chính, bản chính lão phu đã cất kỹ rồi. "
Lý Khôn sắc mặt tái xanh, mở miệng hỏi: " Ngươi muốn thế nào? "
Chu Lượng nói: " Từ nay về sau toàn bộ sản nghiệp của Lý gia sẽ sang tên đổi chủ thành phò mã phủ, nhưng cái ngươi vẫn có thể kinh doanh như bình thường. Lợi nhuận mỗi tháng nộp cho phủ phò mã bốn thành. "
Lý Khôn tức giận mắng: " Ngươi đang đi ăn cướp đấy à? "
Chu Lượng nhún vai đáp: " Ta chính là đang đi ăn cướp đấy! "
" Các ngươi đều không mù a? Các cửa hàng của Lý gia đều đã bị cô lập, chẳng bao lâu nữa sẽ sập tiệm. Để cho các ngươi sáu thành lợi nhuận hàng tháng đã nhiều lắm rồi, các ngươi còn muốn đòi hỏi gì nữa? "
Lý Khôn kém chút phun máu, chỉ tay nói: " Còn chẳng phải là nhờ phúc của các ngươi sao? "
Chu Lượng cười, nhún vai: " Kể cả chúng ta không ra tay thì người khác cũng sẽ ra tay thôi, con dê béo như vậy ai sẽ không muốn bắt? "
Đúng lúc này nhị phu nhân đứng ra hòa giải: " Chu quản gia, nhị trưởng lão! Ta cảm thấy tình thế của Lý gia chúng ta đã rất khó vãn hồi, mất đi cường giả Quy Nguyên tọa trấn sẽ khiến cho nhiều con sói đói nhăm nhe đến hàng hóa của chúng ta. Nhưng bốn thành lợi nhuận cũng thực sự hơi quá đáng, dẫu sao thì theo ý của Chu quản gia là muốn Lý gia chúng ta bỏ công bỏ sức còn phủ phò mã chỉ ngồi không hưởng lợi. "
" Ta thấy thế này đi, ba thành lợi nhuận. "
" Chu quản gia thấy thế nào? "
Chu Lượng gật đầu đáp: " Vậy cũng miễn cưỡng được nhưng nếu thế thì ta còn có một điều kiện. "
Lý Khôn kiềm chế sự tức giận ở trong lòng, hỏi: " Điều kiện gì? "
Chu Lượng chỉ vào đứa trẻ năm nay mới khoảng chừng năm, sáu tuổi nói: " Nó sẽ thành gia chủ kế nhiệm của Lý gia. "
Điều kiện này để cho trên dưới Lý gia đều trợn mắt há hốc mồm, không ai đoán được tại sao Chu Lượng lại muốn như vậy.
Lý Khôn đang muốn phản bác thì một giọng nói già nua vang lên từ sâu trong Lý Phủ, chính là lão tổ của Lý gia.
" Lý Thành là cốt nhục còn lại duy nhất của Lý Thạch, theo lý mà nói cũng có tư cách cạnh tranh vị trí người thừa kế. Nay Lý Thạch đã chết, yêu cầu này của phủ phò mã cũng không quá phận. Lão phu đồng ý. "
Tiếu Ngự: Ta là tới coi mắt.
Ngự tỷ: Coi mắt?
Tiếu Ngự: "Không cần nhiều lời, nhìn ngươi có vài phần tư sắc, ta động lòng, ngươi tự nghĩ biện pháp thích ta, 14 ức người bên trong ta chỉ cho ngươi cơ hội!"