*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Huynh đệ tốt, lâu ngày không gặp ngươi vẫn khỏe chứ? "
Vũ Phong giật nảy cả mình, chột dạ mắng: " Người nào là huynh đệ tốt của ngươi? "
Ba!
Trần Minh Quân đem búa gỗ gõ vào mặt bàn quát: " Tất cả im lặng. "
Hắn nhìn về phía Hiên Viên Chiến Thiên, hỏi: " Ngươi khai báo Vũ Phong là gián điệp của Bắc Di, có bằng chứng gì không? "
Lời vừa nói xong, Vũ Phong đã phản bác: " Đánh rắm! Ông đây thèm vào làm gián điệp của Bắc Di! "
" Yên lặng! " Trần Minh Quân hô lên, ánh mắt mang theo ý vị cảnh cáo nhìn xem Vũ Phong khiến Vũ Phong ngậm mồm lại, sợ lại ăn gậy.
Hiên Viên Chiến Thiên trả lời: " Lưu ảnh ngọc ghi lại toàn bộ quá trình ta vượt ngục đã giao nộp lên, bây giờ chỉ cần mở ra xem là tự nhiên mọi người đều hiểu. "
Nghe thấy còn có lưu ảnh ngọc lưu giữ lại toàn bộ hình ảnh, Vũ Phong biết mình xong rồi. Sắc mặt của hắn tái mét lại, lẳng lặng đứng ở đó, cũng muốn xem xem trong lưu ảnh ngọc lưu lại đoạn nào. Biết đâu mình còn cửa cãi.
Trần Minh Quân lấy ra một viên lưu ảnh ngọc, truyền linh lực vào bên trong. Lưu ảnh ngọc toàn thân phát sáng sau đó giống như một chiếc máy chiếu, đem hình ảnh chiếu ra ngoài.
Bên trong màn hình, mọi người đều có thể thấy được những chuyện xảy ra từ góc nhìn của Hiên Viên Chiến Thiên. Từ việc Vũ Phong lưu lại ám hiệu trao đổi cho đến khi cả hai đi ra khỏi hầm ngục, giải khai phong ấn tu vi của Hiên Viên Chiến Thiên. Ngoài ra, còn có cả đoạn Hiểu Minh đại sư đến tiếp đón hắn khi ở trong thành.
Xem xong đoạn ghi hình này, tất cả mọi người có mặt trong lều vải đều tập trung ánh mắt về phía Vũ Phong.
Vũ Phong nuốt nước bọt ực một cái, vào đường cùng hắn cũng muốn cắn trả một phen: " Tại sao một kẻ tù binh như Hiên Viên Chiến Thiên lại có thể cất giấu lưu ảnh ngọc trong người? Ta hoài nghi còn có kẻ khác làm gián điệp cho Bắc Di đang ẩn náu ở trong này. "
" Phải rồi, chẳng phải sau khi Hiên Viên Chiến Thiên bị bắt, Trần Minh Quân hắn tự mình dẫn theo Hiên Viên Chiến Thiên đi dạo phố sao? Còn muốn cởi trói cho Hiên Viên Chiến Thiên. Ta nghi ngờ hắn mới thực sự là người cấu kết với Hiên Viên Chiến Thiên, lừa gạt tất cả mọi người. "
Nhưng hắn lại làm sao ngờ được, nói xong những lời này, người xung quanh không những không đồng tình mà còn dùng ánh mắt thương hại nhìn mình.
Điều này khiến cho Vũ Phong vô cùng khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết a?
Trần Minh Quân cười như không cười nhìn xem hắn, trả lời: " Lời ngươi nói, đúng một nửa. "
" Thứ nhất, ta quả thật cấu kết với Hiên Viên Chiến Thiên. Nhưng sai ở chỗ, không phải để lừa gạt người phe mình mà chính là để lừa gạt đám gian tế các ngươi. "
"Thứ hai, Hiên Viên Chiến Thiên đã sớm viết thư xin quy hàng Đại Lê ta. Bức thư này đã được chuyển tới tay Hoàng Thượng mấy ngày trước, trong quá trình này cũng đã được lưu ảnh ngọc ghi chép lại. "
— QUẢNG CÁO —
" Gian tế của Bắc Di ẩn náu vào trong thành Thạch Sơn đã lâu, muốn tìm ra toàn bộ xưa nay là chuyện rất khó khăn. Nhân có cơ hội Hiên Viên Chiến Thiên đồng ý phối hợp, ta cùng với hắn hợp tác với nhau đem toàn bộ các ngươi đều tóm lại. "
Nghe xong những thứ này, Vu Phong trong lòng đắng chát, hóa ra từ đầu đến cuối không phải chỉ có riêng hắn bị lừa mà toàn bộ người ' phe mình ' ( phe của Vũ Phong) đều đã bị lừa cả rồi.
Hiên Viên Chiến Thiên đính chính: " Kế hoạch là của hắn, ta chỉ làm theo thôi. "
Trần Minh Quân: "... "
Ngươi có cần nói ra rõ ràng vậy không?
Hiên Viên Chiến Thiên đón nhận ánh mắt của Trần Minh Quân, nhún nhún vai vai. Ngươi nhìn ta làm gì, sự việc lần này liên quan đến quá nhiều nhân vật tai to mặt lớn của Đại Lê, một kẻ mới xin hàng như ta tất nhiên sẽ không kéo thù hận. Huống hồ toàn bộ kế hoạch hành động này này thật sự đều do một mình Trần Minh Quân đề ra, hắn chỉ nói sự thật thôi.
Vũ Phong biết bằng chứng, nhân chứng Trần Minh Quân đều đã sưu tập đủ nhưng vẫn đánh chết không chịu nhận tội: " Buồn cười, nếu ta là gián điệp của Bắc Di thì vì sao còn bị quân Bắc Di kém chút giết chết? "
Đúng vậy! Lần Vũ Phong dẫn theo quân đi đánh cướp lương thảo chi viện của Bắc Di lại trúng phải kế của Hiên Viên Chiến Thiên, kém chút bỏ mạng nơi đó.
Nếu như hắn thật sự hợp tác với Bắc Di, vì lý do gì Bắc Di lại ra tay nặng như vậy.
Trần Minh Quân cười lạnh: " Quân lính ngươi dẫn theo cũng không phải quân đội do ngươi chỉ huy mà là những kẻ trung thành thật sự với Lê Ngọc Anh. "
" Ngươi dự định nhân lúc công chúa chưa đến Thạch Sơn Thành, đem những binh lính trung thành đều tiêu diệt. Còn những vết thương của ngươi, khổ nhục kế thôi. "
Vũ Phong bị nói trúng tim đen, cố tìm lý do phản bác: " Ngươi có chứng cớ sao? "
Đề cập đến chuyện này, Hiên Viên Chiến Thiên cũng chăm chú lắng nghe. Ban đầu kế sách của hắn có lẽ chỉ có thể tiêu hao già nửa số quân lính mà Vũ Phong dẫn ra thành thôi, nhưng chẳng hiểu sao lão tướng quân của Bắc Di lại một mực khẳng định có thể diệt toàn bộ cho nên khăng khăng điều động số lượng lớn quân sĩ đi mai phục.
Trong lần viễn chinh này, lão tướng quân luôn đảm nhiệm vai trò câu thông với gián điệp trong thành Thạch Sơn cho nên Hiên Viên Chiến Thiên cứ nghĩ hắn nhận được mật báo nên mới đề xuất vậy.
Bây giờ xem ra quả là thế, hơn nữa còn có ẩn tình khác.
" Chứng cớ sao? " Trần Mình Quân cười cười, hạ lệnh: " Đem nhân chứng cùng bằng chứng giải lên. "
Hai tên binh lính nhanh chóng đem lão tướng quân của Bắc Di áp giải lên, đồng thời còn có một tên binh lính hai tay bưng lên một cái khay gỗ, bên trên để mười mấy viên ngọc truyền tin.
Chứng kiến cảnh này, Vũ Phong biết mình triệt để xong đời rồi.
Hắn cả giận mắng tên lão tướng quân của Bắc Di: " Hay cho ngươi bao nhiêu năm chinh chiến trên sa trường, bây giờ lại tiếc mạng đem ta bán đứng. "
— QUẢNG CÁO —
Lão tướng quân của Bắc Di cũng tức giận lên, mắng: " Các ngươi chỉ cứu Hiên Viên Chiến Thiên, không cứu lão phu. Còn có mặt mũi chỉ trích ta sao? "
" Ngươi.... " Vũ Phong giận tím mặt lại, hóa ra lý do khiến tên này phản bội là vì như thế.
Hừ! Uổng công ông đây tôn trọng ngươi là một lão tướng quân chinh chiến nhiều năm!
Hiên Viên Chiến Thiên đến lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, thì ra là thế. Ngay từ đầu lão tướng của Bắc Di đã hợp tác với Vũ Phong rồi, thế mà lúc trước còn hùng hùng hổ hổ đòi dẫn quân đi giết Vũ Phong, giờ xem ra cũng chỉ đang diễn thôi.
Buồn cười thực sự!
Đồng thời hắn cũng cảm khái, người này đã già nhưng dã tâm vẫn lớn a, chỉ vì muốn tranh công mà ngay cả người phe mình cũng che giấu.
" Ba ~ "
Trần Minh Quân đem búa gỗ gõ xuống, nói: " Đem những gì ngươi biết đều khai ra. "
Lão tướng quân của Bắc Di liếc hắn một cái, cúi mặt xuống đáp: " Những gì ta biết đều đã khai, bằng chứng cũng đã đưa hết. "
Câu trả lời này khiến Trần Minh Quân khẽ nhíu mày, theo như trong suy đoán của hắn, tên lão tướng quân này biết nhiều lắm. Đặc biệt, có lẽ còn biết cả một số bằng chứng chứng minh Trấn Nam Vương có cấu kết với Bắc Di.
Nhưng mặc kệ hắn tra hỏi như thế nào, đối phương chỉ khai ra những thứ có liên quan đến Vũ Phong và sự việc lần này.
Không lẽ, thực sự không có cách nào moi ra manh mối gì liên quan đến Trấn Nam Vương trong sự việc lần này sao?
Nếu là như vậy, những người bị bắt sẽ chỉ bị khép vào tội cấu kết Bắc Di, phản quốc thôi. Mà nhiệm vụ lão cha vợ giao cho có đến tám, chín phần mười là để điều tra người của Trấn Nam Vương, tìm ra chứng cớ Trấn Nam Vương cấu kết Bắc Di.
Tiếp tục hỏi thêm một canh giờ, Vũ Phong rốt cuộc nhận tội nhưng một chút lời khai đến Trấn Nam Vương Lê Thiên Hạo đều chưa từng xuất hiện.
Thôi! Dù sao người cũng đã bắt được rồi, có lẽ miễn cưỡng được coi như hoàn thành nhiệm vụ đi.
..............
Phiên tòa kéo dài một ngày một đêm mới rốt cuộc dừng lại.
Trần Minh Quân hạ lệnh đem tất cả chứng cớ, lời khai, lưu ảnh ngọc đều sao chép ra thêm một trăm bản, giao cho nhiều người cất giữ. Những người này đều là bí mật, quá trình sao lưu cũng được lưu ảnh ngọc quay lại. Đảm bảo cho dù tình huống thế nào, chứng cớ cũng sẽ không biến mất.
Khi chỉ còn lại hai người, Lê Ngọc Anh tò mò hỏi: " Ngươi làm thế không khỏi cũng quá cẩn thận đi? "
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân lắc đầu nói: " Ngươi không hiểu được! Chỉ có người xem Bao Công, đọc conan nhiều mới biết, bằng chứng bất cứ lúc nào đều có thể biến mất một cách ' hợp tình hợp lý '. "
Nói như vậy, hắn còn kể thiếu, rất nhiều tiểu thuyết mạng mà hắn đọc, tình huống bằng chứng hay nhân chứng biến mất thực sự diễn ra quá nhiều.
Lê Ngọc Anh nhíu mày hỏi: " Bao Công là người nào? Conan lại là ai? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua? "
" Ách... " Trần Minh Quân quên mất những thứ này chỉ có người trên Địa Cầu mới biết, lúng túng giải thích: " Là những câu truyện mà chỉ có quê nhà ta mới có, đợi khi nào có thời gian sẽ kể cho ngươi nghe. "
..............
Ngày hôm sau, Long Thiên Vấn dưới sự hộ tống của Chu Lượng cuối cùng cũng đến thành Thạch Sơn. Để chào đón người anh em này của mình, Trần Minh Quân sai người đi chuẩn bị mấy chục món sơn hào hải vị.
Long Thiên Vấn vừa ăn vừa cảm thán: " Anh em, tài nghệ nấu nướng của đầu bếp trong phủ nhà ngươi rất không tồi. "
Trần Minh Quân nâng chén rượu lên, khẽ nhấp cười nói: " Ta đi mua đấy. "
Long Thiên Vấn nghe vậy thì càng kinh ngạc: " Mua? Mua ở đâu đấy? Quán ăn trong thành này ta đã đi ăn thử hết rồi, làm gì có chỗ nào làm ngon thế. "
Trần Minh Quân trả lời: " Dạ Nguyệt Lâu. "
Nghe đến ba chữ này, Long Thiên Vấn trợn to hai mắt: " Cái gì? Có phải là cái chỗ mà một món ăn nhỏ cũng tốn mấy chục viên linh thạch thượng phẩm không? "
Trần Minh Quân gật đầu: " Không sai. "
Long Thiên Vấn giơ ngón tay cái lên: " Anh em, ngươi thật sự là người tốt. "
Trần Minh Quân cười cười, đối với anh em của mình xưa nay hắn không thích keo kiệt.
Ngẩng mặt lên nhìn cảnh trời hoàng hôn, ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra trong dạo gần đây. Hắn uống cạn chén rượu, cuối cùng cũng có thể trở về kinh thành rồi.
Không biết hiện giờ Lê Ngọc Kiều đang làm gì nhỉ?