Hắn bẩm báo: " Công tử, Hiên Viên Chiến Thiên đã bị cứu ra khỏi ngục, từ thủ đoạn ra tay đến xem có lẽ người đến cứu cảnh giới không thấp. "
Trần Minh Quân chỉnh lý lại quần áo, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu nói: " Phát động truy nã toàn thành, điều động quân đội vào cuộc, truy tìm dấu vết. "
Hắn bổ sung: " Đem tất cả các cổng thành phong tỏa lại, bao gồm cả lối ra vào của chợ đen. "
" Vâng! " Chu lão nhận lệnh, vội vàng lui ra ngoài.
Trần Minh Quân nhìn xuống hai bàn tay của mình, khẽ nắm nắm, cảm nhận được đầu óc truyền đến cảm giác mệt mỏi, hoạt động của thân thể cũng có rất nhỏ bé chệch nhịp. Khẽ thở dài một hơi, cũng may vừa rồi cả hai người không có vượt rào nếu không chỉ e hắn sẽ càng thêm kiệt sức.
Hắn lựa chọn tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi, dù sao bây giờ thân thể không được khỏe, ra ngoài cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Nhưng mà trước đó, hắn đem bát nước thuốc mà Chu Lượng chuẩn bị uống vào.
Thuốc này phẩm chất không thấp, có công dụng giúp người uống nhanh chóng hồi phục linh lực, không uống thì phí.
..........
Trong phủ đệ của hắn thì yên tĩnh còn trong thành Thạch Sơn hiện giờ lại đang loạn thành một bầy.
Từ khi lệnh truy nã được dán lên, quan binh, quân lính từng tốp từng tốp đi lục soát khắp nơi, dân chúng lòng người hoang mang. Trên đường phố, đề tài Hiên Viên Chiến Thiên bỏ trốn trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Những ' thám tử ' quán nước bắt đầu vào cuộc, đưa ra các loại phỏng đoán, so với những người nhận lệnh đi điều tra còn hăng hái hơn gấp mấy lần.
Điều này nếu như để Trần Minh Quân biết được chắc chắn sẽ tiếc nuối không thôi.
Tiếc là thời đại này không có internet nếu không thì mặc kệ Hiên Viên Chiến Thiên có trốn đến nơi nào cũng không thể chạy thoát khỏi tài năng của các ' thám tử mạng '.
.........
Lê Ngọc Anh lúc này cũng đã trở lại trong doanh trại, nhận được tin tức Hiên Viên Chiến Thiên bỏ trốn thành công, nàng ngay lập tức lấy lại tinh thần chỉ huy quân sĩ mở cuộc điều tra mở rộng.
Đồng thời, nàng cũng triệu tập Vũ Phong, Nông Đức thậm chí còn mời cả Chu Lượng đến lều chủ tướng mở cuộc họp.
Nàng hỏi: " Sự việc xảy ra khi đó như thế nào? "
Vũ Phong trả lời: " Ngày hôm đó thuộc hạ như thường lệ dẫn theo binh sĩ canh gác ở hầm ngục nhưng chẳng hiểu tại sao bỗng nhiên hoa mắt, chóng mặt, ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy đã không thấy Hiên Viên Chiến Thiên đâu. "
Lê Ngọc Anh nghe vậy thì khẽ nhíu mày, thủ đoạn mà đối phương sử dụng xem ra không có gì mới lạ cả, hạ thuốc mê hoặc dùng cách cùng loại thôi.
Nhưng để cho nàng khó hiểu là tại sao đối phương lại không giết hết những người canh gác ở trong hầm ngục mà chỉ khiến cho bọn họ ngủ một giấc. Điểm này có gì đó kỳ lạ.
Hiên Viên Chiến Thiên là một nhân vật hết sức nguy hiểm, tuy xuất thân từ vùng đất Bắc Di, nơi mà tu luyện còn chưa phát triển nhưng tài cầm quân đánh trận của cá nhân hắn lại được các hoàng triều công nhận.
Điểm quan trọng nhất ở đây là hắn còn rất trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, còn rất nhiều thời gian để trưởng thành.
Cũng vì điểm này cho nên nàng mới phái Vũ Phong tới, đích thân canh giữ. Ai ngờ đâu, vậy mà vẫn xảy ra chuyện.
Chu Lượng mở miệng nói: " Đối phương sử dụng là một loại hương ( cây nhang) có tên Nhập Mộng Hương đến từ Tây Vực, loại hương này khi đốt lên không tỏa ra mùi cho nên rất khó để phát hiện. "
Đồng thời, dược lực của loại hương này rất mạnh, chỉ cần hít một hơi thôi cũng đủ để khiến cho cường giả có cảnh giới Đạo Thai cảnh chìm vào trong giấc ngủ. "
Vũ Phong nghe thế, cẩn thận hồi tưởng lại sau đó gật đầu nói: " Đúng vậy, khi ấy thuộc hạ không ngửi thấy có mùi lạ, chỉ đột nhiên lăn ra ngủ. "
Lê Ngọc Anh rơi vào trong trầm mặc, Nhập Mộng Hương cái tên này nàng cũng từng được nghe nói đến rất nhiều. Những điểm có trong lời khai của Vũ Phong cũng như lời nói của Chu Lượng, quả thực giống với loại hương này.
Nhưng trong lòng nàng vẫn như cũ có một câu hỏi chưa nghĩ ra lời giải, tại sao hung thủ chỉ khiến cho những người trông coi hầm ngục rơi vào trạng thái ngủ say mà không phải giết chết?
Xoa xoa huyệt thái dương, nàng hỏi Chu Lượng: " Phía công tử nhà ngươi, hắn thế nào? "
Lời này ý rất đơn giản, muốn hỏi xem Trần Minh Quân có kế gì không.
Chu Lượng mỉm cười đáp: " Thân thể của công tử không được khỏe nên đã nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đối với sự việc lần này hắn cũng không nói gì thêm. "
" Ha! " Lê Ngọc Anh cười lạnh, nói: " Thân thể hắn không khỏe? Chỉ sợ là lười biếng trốn việc đi. "
Chu Lượng đối với câu nói này từ chối cho ý kiến, công tử và phu nhân hờn dỗi nhau, hắn chỉ là một hạ nhân cũng không tiện xen vào.
Nhưng ngẫm nghĩ đến thể diện của công tử nhà mình, hắn vẫn giải thích: " Thân thể của công tử quả thật không khỏe. "
Lê Ngọc Anh không nói thêm gì nữa, trạng thái của Trần Minh Quân thế nào trong lòng nàng cũng nắm rõ bảy, tám phần mười. Chẳng qua hiểu thì hiểu, nhưng giận thì vẫn giận thôi.
Ai bảo hắn đã như vậy rồi còn muốn trêu chọc nàng.
Đáng đời!
Chuyển sang đề tài khác, bốn người tiếp tục thảo luận về sự việc lần này. Dù sao để Hiên Viên Chiến Thiên chạy mất, chuyện này nếu như giải quyết không tốt, sau này mấy tên đại thần kia trên triều thêm chút mắm muối lại đau đầu.
.............
Ở một nơi mà không một ai ngờ tới, Hiên Viên Chiến Thiên ngồi trên tảng đá nhìn ngắm khung cảnh hoàng hôn buông xuống Thạch Sơn Thành.
Lúc này, mái tóc suôn dài, óng mượt của hắn đã không thấy, thay thế vào đó là một cái đầu trọc bóng loáng. Quần áo hắn cũng được thay đổi thành một bộ đồng phục mà các nhà sư thường hay mặc. Ngay cả khuôn mặt cũng thay đổi, tựa như biến thành một người khác hoàn toàn.
Nếu như trên tay hắn không cầm một cái chân gà gặm, có lẽ người nào nhìn thấy hắn cũng tin hắn thực sự là một nhà sư.
Nhưng không thể không nói, hắn ngụy trang thành bộ dáng như bây giờ xác thực đưa tới công dụng cần có của nó. Trong lúc quan binh, quân lính lục soát khắp nơi trong thành Thạch Sơn hắn vẫn có thể ngồi ung dung gặm chân gà.
Chân gà gặm xong một cái, hắn như một cỗ máy tiếp tục lấy một cái chân gà khác đưa lên miệng. Ánh mắt nhìn về phương Bắc, trong đôi mắt sáng ngời, ẩn hiện những tính toán.
Cũng vào lúc này, một vệt ánh sáng xanh bay xoẹt qua bầu trời, lao thẳng về chỗ hắn.
Khi vệt ánh sáng kia dừng lại, một viên ngọc truyền tin bay lơ lửng trước mặt Hiên Viên Chiến Thiên, bên trên ghi ba chữ nhỏ " Lê Ngọc Anh ".
Thấy viên ngọc truyền tin này, Hiên Viên Chiến Thiên rốt cuộc đem cái chân gà luộc đang gặm dở đặt xuống, tiếp nhận lấy ngọc truyền tin, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Mặc dù bên trên ngọc truyền tin ghi ba chữ Lê Ngọc Anh nhưng hắn biết rõ người gửi tin đến là ai.
Đem thần niệm truyền vào trong ngọc truyền tin, nội dung chỉ có sáu chữ " Lựa chọn của ngươi là gì? "
Thu hồi lại thần niệm, Hiên Viên Chiến Thiên đem bát chân gà chưa ăn xong cất vào nhẫn trữ vật, đứng dậy phủi phủi bụi bặm dính trên quần áo.
Đem ngọc truyền tin dán vào mi tâm của mình, ghi lại nội dung mình muốn truyền đạt sau đó đem ngọc truyền tin thả đi. Ngọc truyền tin như một vệt ánh sáng xanh, trong chớp mắt biến mất trên bầu trời.
Làm xong hết thảy, hắn quay người đi trở lại trong ngôi miếu.
Ngôi miếu này có tên là Miếu Hoang Sơn, tên cũng như ý nghĩa, nó nằm ở một nơi hoang vu hẻo lánh trong Thạch Sơn Thành.
Hiên Viên Chiến Thiên đang đi đường bỗng nhiên bị một bóng người cản lại. Người này tuổi tác đã cao, thân khoác áo cà sa, hiển nhiên là sư trụ trì của ngôi miếu này.
Hắn hỏi: " A di đà phật, xin hỏi vừa rồi người nào truyền tin cho thí chủ? "
Hiên Viên Chiến Thiên không vui hỏi ngược lại: " Phật có dạy sư thầy được phép tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác sao? "
Sư trụ trì khẽ nhíu mày, đáp: " Phật không dạy vậy. "
Hắn nói tiếp: " Nhưng thí chủ nên tự mình hiểu rõ tình hình hiện tại của mình thế nào. "
Hiên Viên Chiến Thiên gật đầu: " Xin sư thầy yên tâm, tự ta biết rõ. "
Để tránh đối phương cắn mãi không buông đề tài này, hắn hỏi sang chuyện khác: " Phía bên kia dự định khi nào mới có thể đưa ta ra khỏi thành? "
Thấy Hiên Viên Chiến Thiên né tránh chủ đề cũ, đổi đề tài mới, sư trụ trì trong lòng sinh nghi nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn: " Đợi đến khi thành Thạch Sơn buông lỏng một chút, cho phép người dân lưu thông qua cổng thành thì thí chủ có thể rời đi. "
Hắn bổ sung: " Xin thí chủ chớ lo, phía bên kia đã bắt đầu hành động. Chẳng mấy chốc thành Thạch Sơn sẽ dỡ bỏ lệnh phong thành. "
Hiên Viên Chiến Thiên nghe vậy thì gật đầu, người của ' phía bên kia ' tốc độ làm việc luôn rất nhanh. Để tránh cho sư trụ trì sinh nghi, hắn nói: " Vừa rồi ta cùng với gián điệp của nước ta thảo luận một chút, nếu không tin ngươi có thể tự mình hỏi hắn. "
Nói xong không quan tâm sư trụ trì tin hay không tin, hắn xoay người quay trở về căn phòng của mình.
Sư trụ trì nhìn theo bóng lưng Hiên Viên Chiến Thiên, suy nghĩ chốc lát, lấy ra một viên ngọc truyền tin bắt đầu đem nội dùng mình cần lưu vào rồi gửi đi.
............
Thành Thạch Sơn, trong một tòa phủ đệ được bố trí chuyên dùng để tiếp đãi nhân vật cấp cao.
Trần Minh Quân nắm vuốt một viên ngọc truyền tin trong tay, cười cười.
Hắn đã xem nội dung Hiên Viên Chiến Thiên muốn chuyển đến, bên trong chỉ có ba chữ " Ngươi đoán xem. "
Cả hai đều là người thông minh, không cần sử dụng quá nhiều từ ngữ để thể hiện ra ý của mình.