Đợi sáng sớm ngày hôm sau. Triệu Nhất Phàm tỉnh dậy.
Hôm qua uống khá nhiều rượu, đầu vẫn còn choáng váng.
Cô ta hít một hơi sâu rồi ngồi dậy. Đột nhiên thấy có gì đó sai sai. “Hả?"
Triệu Nhất Phàm vén chăn, nhìn cơ thể mình dưới tấm chăn rồi ngẩn người.
“Tiểu Hàm! Tiểu Hàm!”
Triệu Nhất Phàm đột nhiên la lớn.
Tiểu Hàm cũng tỉnh dậy, “Sao vậy Nhất Phàm?”
“Cậu nhìn đi, đồ của tớ được thay thành đổ ngủ, tớ nhớ tối qua lúc chúng ta uống rượu, tớ vẫn còn mặc đồ lúc sáng, làm sao mà đổi thành đồ ngủ vậy chứ?”
“Cậu thay đồ giúp tớ sao?”
Triệu Nhất Phàm hoang mang.
“Không có, tối qua tớ uống say xong ngủ quắc cần câu. Cậu bị ảo giác rồi, là ai thay đồ ngủ cho cậu chứ? Đệch, nếu vậy phải cởi hết đồ trên người cậu ra mới được?”
Tiểu Hàm cũng rất hoang mang, hỏi Triệu Nhất Phàm xem thử thân thể có cảm thấy điều gì khác thường không.
“Cậu nghĩ kĩ xem, hôm qua có phải chính cậu tự thay đồ không?”
Triệu Nhất Phàm xoa trán, nghĩ sao cũng nghĩ không thông.
“Tối qua tớ mơ thấy Trần Khiêm đỡ tớ lên giường, đoạn sau thì tớ không nhớ được gì nữa! Ây da, lo quá đi mất, sao lại vậy chứ?”
Lòng Triệu Nhất Phàm bồn chồn. Nhưng mà suy xét kĩ càng, cơ thể cô ta cũng không có gì cảm giác gì khác lạ, lúc này Triệu Nhất Phàm mới trút bỏ lo lắng.
Lúc này mới mơ mơ hồ hồ đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến bữa tiệc.