“Haha, anh đang kể chuyện cười sao, dựa vào anh ấy à? Được được được, tôi đợi ngày đó đến, giờ anh có thể ra ngoài được chưa?” Ngụy Lệ nhìn Trần Khiêm như một người thiểu năng trí tuệ, sự khinh thường trong mắt không cần nói cũng hiện rõ mười mươi.
Trần Khiêm bất lực gật đầu cười một cái đến ngày đó đâu, ngay bây giờ luôn cũng được!
“Cậu Trần, tôi đã gọi hết tất cả những nhân viên liên quan đến các thủ tục cần thiết đến đây rồi, đảm bảo hôm nay sẽ xong tất cả các thủ tục để cậu nhận xe!” Lúc này người quản lý trung niên dẫn đầu một nhóm người, mang theo những dụng cụ lớn nhỏ chạy về phía Trần Khiêm.
Còn Ngụy Lệ thì trừng lớn mắt.
Cặp nam nữ trẻ bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt lại càng không thể tin được...
“Quản lý Vương, thế này là sao?” Trong chốc lát Ngụy Lệ hoàn toàn không kịp phản ứng.
Nhưng trực giác của người phụ nữ nói với cô ta, có thể cô ta đã làm ra một việc mà cô ta sẽ hối hận cả đời. Cô ta vội vã bước lên phía trước hỏi.
“Cô cút cho tôi, tôi sẽ tính sổ với cô sau Vương Cường lập tức trừng mắt tức giận nhìn Ngụy Lệ.
Quản lý tài vụ, nhân viên giải quyết nghiệp vụ ở đằng sau ông ta cũng đi qua, cung kính nhìn Trần Khiêm.
Ngụy Lệ hoàn toàn ngơ ra.
Nói thật, cô ta thực sự cảm thấy Trần Khiêm là một tên nghèo kiết xác đến đây chỉ để mở mang tầm mắt mà thôi.
Cho nên để không đắc tội với đôi nam nữ trẻ tuổi có thể mua được một chiếc xe khác kia, Ngụy Lệ đương nhiên không tiếc đắc tội với cái tên nghèo này rồi. Nhưng cái tên nghèo. này, sao có thể làm cho quản lý có thái độ như vậy được, vả lại anh ta thật sự có thể mua được Reventon?
Ông trời ơi, anh ta có bao nhiêu tiền chứ? Đôi nam nữ trẻ kia chợt sửng sốt.
Đặc biệt là chàng trai kia, cảm thấy bản thân anh ta như đang chịu một sự sỉ nhục vô cùng lớn: “Quản lý, tôi khuyên ông tốt nhất nên làm cho rõ, tôi mới là khách hàng của các ông!"
“Phải đấy, bọn tôi muốn mua Gallardo, nên tìm chị này, ông đối xử với chị ấy như vậy, cẩn thận bọn tôi không mua nữa!" Cô gái kia cũng lên tiếng.
“Hai người thích mua hay không thì tùy, còn cô nữa, ai cho cô ngồi trong xe, ra ngoài cho tôi!” Vương Cường nghĩ, hai người các người mà đem so với người có thẻ đen, thì tính là cái thá gì chứ. Câu sau đó là chỉ cô gái đang ngồi trên ghế lái để trải nghiệm.
” Cô gái kia tức giận đến trảng bệch mặt.
Lúc này Vương Cường mới cười haha nhìn về phía Trần Khiêm: “Cậu Trần, cậu xem tiếp theo...”
Trần Khiêm biết ông ta muốn hỏi mình có thể bắt đầu làm thủ tục chưa. Anh gật gật đầu, đưa thẻ qua.
Nhắm vào camera độc quyền, trực tiếp nhập mật khẩu. ,
“Ting)
“Mười tám triệu bốn trăm nghìn đã được chuyển vào tài khoản!" Chớp mắt, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!