Phương Mộng Hân gật đầu: "Trần Khiêm, cô muốn đi xem phòng của Tử Nguyệt, không biết có tiện không?"
"Tiện chứ, cháu dẫn cô đi!"
Trần Khiêm mở cửa phòng Tô Tử Nguyệt.
Nhưng anh không vào trong.
Còn Phương Mộng Hân đã đi vào với cặp mắt đỏ hoe.
Trong phòng được dọn dẹp cẩn thận, gần như mỗi góc đều được quét dọn sạch sẽ.
Trong tủ quần áo, áo quần Tô Tử Nguyệt hay mặc thường ngày được gấp gọn gàng.
Phương Mộng Hân lại đi đến bàn đọc sách của Tô Tử Nguyệt.
Trên bàn đặt một khung ảnh, là ảnh chụp Tô Tử Nguyệt bây giờ.
Xem đến đây, Phương Mộng Hân không kìm được nước mắt, hai hàng lệ chảy dài như nước lũ.
Tử Nguyệt trong ảnh gần như giống hệt mình thời trẻ.
Con gái, đúng là con gái của mình rồi! Con bé giống mình như đúc!
Không có gì khiến bà ấy hạnh phúc hơn được gặp lại con gái lúc này!
Bà ấy cảm thấy ông trời vẫn thương mình. Bà ấy ôm tấm ảnh vào lòng khóc hồi lâu.
Đột nhiên, Phương Mộng Hân thoáng trông thấy một cuốn sổ trên bàn.
Bà ấy lật ra xem thử.
Thì thấy nét chữ nắn nót đẹp đế của Tô Tử Nguyệt.
Đây là quyển nhật ký của cô ấy.