Nhưng sao có thể che giấu được nữa.
“Mộng Hân trên mặt miếng ngọc này, là cô sao? Cô là Phương Mộng Hân?”
Trần Khiêm hỏi thẳng.
“Phương... Phương Mộng Hân là ai, cô không biết! Cô chưa từng nghe thấy, cháu nhận nhầm người rồi!”
Người phụ nữ lắc mạnh đầu: “Cô là một người phụ nữ nông thôn, từ nhỏ tới lớn vẫn sống ở đây, cháu nhận nhầm người rồi!"
“Cháu không nhận nhầm đâu, bởi vì Tô Tử Nguyệt rất giống cô, hai người quả thật giống nhau như đúc!”
Trần Khiêm cũng hơi kích động.
Nói thật, tốn công tốn sức đến Thục Xuyên là vì cái gì, chẳng phải vì tìm Phương Mộng Hân đó sao.
Nhưng Trần Khiêm cũng biết, với hình thức hiện tại, muốn tìm Phương Mộng Hân, chỉ sợ rất khó tìm được.
Bởi vì xuất hiện đến mấy thế lực.
Ngay cả manh mối duy nhất cũng ở trong tay nhà họ Phương.
Trần Khiêm đang đau đầu nghĩ xem làm thế nào mới tốt.
'Thế mà bây giờ, người phụ nữ gần như giống hệt Tô Tử Nguyệt lại xuất hiện trước mặt mình.
Hơn nữa nhìn thấy miếng ngọc bích lại còn kích động như vậy, còn cần phải giải thích nữa sao!
“Cháu nói con bé tên Tử Nguyệt? Con bé thật sự rất giống cô sao?”
Người phụ nữ lại kích động nói.
“Vâng, miếng ngọc này là em ấy đưa cho cháu. Em ấy trong mơ cũng muốn tìm thấy mẹ, nhiều năm vậy rồi, em ấy chỉ có một mình, ăn không ngon mặc không đẹp! Lớn lên ở cô nhỉ viện!”
Trần Khiêm nói.
Nước mắt người phụ nữ lại rơi.
Hơn nữa còn vừa khóc, vừa bất lực ngồi xuống ghế.
“Cô còn không thừa nhận? Cô chính là Phương Mộng Hân sao?”
Trần Khiêm hỏi.
Người phụ nữ cuối cùng cũng che mặt gật đầu:
“Chính là cô!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!