Cùng lúc đó cũng lén lút liếc nhìn Trần Khiêm.
Muốn xem thử Trần Khiêm có nhìn mình không.
Kết quả Trần Khiêm đút hai tay vào túi, tựa người vào chiếc Mercedes - Benz sang trọng, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Lâm Thắng Nam không khỏi có hơi thất vọng.
Có đôi khi cảm giác của một người rất kì lạ, mơ hồ khiến người ta không đoán được.
Lúc đầu Lâm Thắng Nam cũng giống như Từ Dương Dương, không coi Trần Khiêm ra gì, cảm thấy Trần Khiêm có là gì đâu?
Nếu không phải Trần Khiêm đắc tội với Từ Dương Dương, mình giúp Từ Dương Dương trút giận thì chắc còn chẳng thèm nhìn tới Trần Khiêm đâu.
Nhưng về sau xảy ra vài chuyện, chứng minh là Trần Khiêm rất giàu có, hình như mối quan hệ còn rộng nữa.
Như vậy thì cho người ta một cảm giác khác
Trần Khiêm vẫn là Trân Khiêm, nhưng trước đây cậu ấy thế nào mình không có cảm giác gì, còn bây giờ cậu ấy phớt lờ mình, Lâm Thắng Nam cảm thấy hơi khó chịu.
Giống như cuộc sống của mình có thiếu sót, không cân bằng vậy.
Sáng nay lúc các bạn học đến cũng vậy.
Trần Khiêm với mấy người bạn đều chào hỏi nhau.
Nhưng lại không ngó ngàng gì mình.
Cho nên Lâm Thẳng Nam đuổi theo, phải hỏi Vương Tiểu Hoa muốn đi đâu!
Hi vọng thu hút sự chú ý của Trần Khiêm. Nhưng rõ ràng cô ta tính sai rồi.
“Cái gì mà không đưa mọi người đi chơi, bọn tôi có việc phải làm, qua kia chơi đi!”
Bây giờ Vương Tiểu Hoa cũng không giống trước đây nữa. Trước đây thấy Lâm Thẳng Nam thì sẽ tự ti sợ hãi.
Hiện tại rất có khí phách.
Vừa ngậm điếu thuốc vừa nói.
“Đúng đấy, mau đi chơi với mọi người đi, hỏi ít thôi!"
Mấy chàng trai khác cũng hùa theo.
“Mấy người... Sao mấy người lại nói thế chứ!
Trần Khiêm! Cậu còn không biết quản lý bọn họ, cậu xem giọng điệu của bọn họ bây giờ kìa!”