Nói thật thì Trần Khiêm không sợ thế lực sau lưng cô gái này.
Tất nhiên, chuyện đáng ăn mừng là chỉ cần mình được gặp cô ấy lần nữa thì hay biết mấy.
Lập tức trong lòng Trần Khiêm đã có cách giải quyết.
“Cậu học lớp nào?”
Trần Khiêm hỏi nhóc mập.
Sau đó nhóc mập nói hết tên khoa và tuổi của mình ra.
Cuối cùng Trần Khiêm ra hiệu cho cấp dưới để lại một số tiền thưởng, lúc này mới rời đi.
Nếu đã không thể bứt dây động rừng thì Trần Khiêm nghĩ chi bằng đi đường vòng, vào trường, tìm cơ hội tiếp xúc với cô gái tên Kiển Nám này.
Chỉ cần không mất dấu cô ấy thì mình có thể tìm được người phụ nữ tên Mộng Hân kia.
Cứ làm vậy đi!
Sau khi trở về, lập tức sắp xếp cho Chu Minh, bảo ông ta liên lạc với trường xếp cho mình vào.
Chuyện này, tất nhiên Chu Minh thấy không thành vấn đề.
Cùng lúc đó. Cảng Đảo. Đại hội đài truyền hình cũng đã kết thúc.
Mà Trần Hiểu thì ngồi được chút đã đi ngay.
Bởi vì Trần Hiểu đã từng nói sau khi tan họp đến tìm chị ấy nên tất nhiên Tô Mộc Vũ không dám chậm trễ.
Lúc chạng vạng, đặt xe đến cửa khẩu cảng biển.
Trần Hiểu sắp xếp người rồi, bảo mình đứng đây đợi.
Nhưng nhìn xung quanh, trước mặt là biển nước mênh mồng, không hề thấy có chiếc thuyền nào cả.