Vốn dĩ Lưu Vũ Tường muốn xông xáo, muốn khí phách một chút, đút tay vào túi dạy dỗ Dương Vũ Phỉ.
Không ngờ lại vồ hụt.
Ngay lập tức, máu chảy dọc theo trán.
Làm đám vệ sĩ sợ hãi.
Người của hai bên không ai dám ra tay nữa.
Sắc mặt của Dương Vũ Phỉ cũng xanh mét.
Xuất hiện chuyện đổ máu, lại còn ở Thục Đô, thế nào cũng thấy khó nói.
“Đừng để con ả này chạy, cô ta đánh cậu Lưu!”
Một tên vệ sĩ chỉ vào Hồ Tuệ Mãn đang đứng bên cạnh, nói.
“Tôi... Tôi không có làm!”
Hồ Tuệ Mẫn cũng ngơ ngác, ban nãy cô ta chỉ muốn khuyên can, chưa hề ra tay nhưng bây giờ, rõ ràng nhóm vệ sĩ này đã cho là mình làm.
Mà nhân viên công tác của khu thẳng cảnh, nghe xong cũng giải tán nhóm quần chúng đang vây xem.
Cũng đưa nhân viên y tế ra băng bó vết thương cho Lưu Vũ Tường.
Một vài giám đốc của khu thắng cảnh cũng ra can ngăn.
Hiện trường bây giờ chẳng có bao nhiêu người.
Thậm chí tất nhiên nhóm Vương Văn, Trần Khiêm và Hồ Tuệ Mẫn cũng không được đi.
“Cậu Lưu, chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện khu thắng cảnh băng bó!”
“Không được để những người này đi!”
Lưu Vũ Tường ôm đầu, được nhân viên y tế nâng lên cán.
Phẫn nộ nói. ”
“Tôi đâu ra tay, dựa vào đâu mà không được đi
Hồ Tuệ Mẫn bực mình, Lưu Vũ Tường này độc đoán quá.
Lập tức xoay người muốn rời đi. “Cô gái này, chúng ta cứ đợi trước đã, xem thử