Tô Mộc Vũ cũng sững sờ. “Sao có thể chứ? Tôi hoàn toàn không lấy!”
“Bây giờ nhân chứng vật chứng đủ cả, cậu còn muốn chối! Ha ha, thật thú vị mài”
Dương Hoa Lệ nói.
“Mộc Vũ, tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ cậu, nhưng bây giờ cậu làm tôi rất thất vọng. Nếu cậu thích cậu có thể nói với tôi mài”
Hiểu Vân nói một cách khó tin.
“Tôi không có, tôi không có!”
Tô Mộc Vũ liên tục lắc đầu.
“Đúng đấy, tôi nói cho cậu biết Dương Hoa Lệ, bạn trai của Mộc Vũ là cậu ấm bậc nhất ở Kim Lăng đấy, cậu ấy muốn gì mà chả có, còn cần phải trộm nhẫn của người khác à?”
Tô Mông Mông nói.
“Ha ha ha, tôi lại sợ quá cơ, lại còn cậu ấm bậc nhất Kim Lăng!”
Dương Hoa Lệ che miệng cười lớn.
“Nhưng cho dù nói thế nào thì ăn cắp chính là ăn cắp. Ngày mai bọn tôi sẽ phản ánh lại việc này với chủ nhiệm! Chúng ta đi thôi! Uổng công cậu là người mà chủ nhiệm coi trọng nhất, ha ha, ngày mai đài truyền hình Cảng Đảo có sự kiện lớn, để xem cậu giải thích thế nào!”
Dương Hoa Lệ xoay người, kéo Hiểu Vân rời đi. Lúc này, sắc mặt Mã Nam phức tạp nhìn Tô Mộc Vũ, sau đó cắn môi rồi cũng rời đi.
“Mộc Vũ, sao lại thế này được? Bọn tớ tin là cậu sẽ không lấy, nhưng vấn đề là bọn tớ vẫn luôn ở trong phòng mà, ai lại lấy nhẫn để dưới gối của cậu được chứ!”
Đương nhiên là nhóm Tô Mông Mông đều biết bạn trai Mộc Vũ là ai mà, hơn nữa cho dù có không
biết thì cũng rõ nhân cách của Mộc Vũ chứ.
“Tớ biết là ai để rồi, nhưng mà chắc cậu ta không cố ý hại tớ đâu!”
Tô Mộc Vũ rưng rưng.
Phải, sao cô có thể không nhìn ra tất cả mọi chuyện là như thế nào được chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!