Trần Khiêm gật đầu, lại đau lòng nhìn Tô Tử Nguyệt.
Lúc này đi ra ngoài gọi cho Thiên Long Địa Hổ, bảo anh ấy cử một đội chuyên gia của căn cứ đến!
Đương nhiên Thiên Long Địa Hổ không dám chậm trễ, chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Người của đội chuyên gia đã đến rồi. Người ở trong đội ai cũng rất nổi tiếng.
Đương nhiên phía bệnh viện cũng hợp tác mọi mặt.
Kiểm tra mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Nhóm người này mới đến trước mặt Trần Khiêm.
Vẻ mặt sa sút.
“Cậu Trần, triệu chứng của cô Tô Tử Nguyệt quả thực rất hiếm gặp. Ít nhất là tôi chưa từng gặp, cho dù là dùng phương pháp Tây y hay là phương pháp Đông y thì cũng không có cách nào tìm ra được nguyên nhân bệnh của cô Tô Tử Nguyệt cải”
Nhóm người này thầm lắc đầu.
“Cái gì? Ngay cả mọi người mà cũng không có cách sao?”
Trần Khiêm nghe thế thì vô cùng thất vọng.
“Xin lỗi cậu Trần, nhưng nếu được, cậu có thể điều động đội ngũ y tế của gia tộc, tay nghề của một số thành viên bọn họ cao hơn chúng tôi!”
Vị bác sĩ Đông y già đứng đầu tiên hổ thẹn nói.
“Được rồi, tôi biết rồi! Mọi người về trước đi!"
Trần Khiêm gật đầu.
Mình với Tô Tử Nguyệt là bạn tốt, vả lại bây giờ mình vẫn chưa xác thực được quan hệ với Tô Tử Nguyệt, dù sao mình cũng đã đối xử với cô ấy như
em gái rồi.
Cô ấy xảy ra chuyện, sao Trần Khiêm có thể bỏ mặc không quan tâm được chứ!
“Ngụy Lâm, phiền cô chăm sóc cho Tử Nguyệt giúp tôi trước, tôi đi nghĩ cách!”
Trần Khiêm nói. “Tôi biết rồi cậu Trần!”
Sau đó Trần Khiêm chuẩn bị quay về khách sạn để sắp xếp cho Lý Chấn Quốc và những người khác.
Để Lý Chấn Quốc phụ trách tìm một vị bác sĩ gia tộc nổi tiếng. Mình cũng phải gọi cho ba để nói chuyện này.
Cuối cùng vừa đến cổng đã thấy một người đang ngồi xổm ở đó rồi. Còn ôm theo một bao túi vải, có vẻ bên trong là
chăn mền hành lý.
Chẳng phải ai xa lạ, chính là ông lão họ Tân - Tân Nhất Phàm.
“Cháu trai, sao cháu lại đi? Chẳng phải nói là hôm nay về nhà sao?”
Ông Tần thấy Trần Khiêm thì cười ha ha, ôm theo túi vải đi qua.
Trần Khiêm liếc nhìn, thế này là ông lão thu dọn hết chăn mền của khách sạn người ta à.
“Ông Tần, giờ tôi không có thời gian để đưa ông về, tôi bận rất nhiều việc. Thế này đi, ông thực sự muốn về thì tôi cử người lái xe đưa ông về Thục Xuyên”
Trần Khiêm hơi mất kiên nhãn nói.
Bây giờ Trần Khiêm quả thực đã sứt đầu mẻ trán rồi.
Nếu Tô Tử Nguyệt xảy ra chuyện, cho dù mình có tìm người phụ nữ đó thì trong lòng cũng chẳng yên tâm được.