Ngụy Lâm vội nói. “Hả?” Trần Khiêm ngạc nhiên.
Lúc này mới nhìn lên lầu, vốn muốn gọi cho Tô Mộc Vũ nghe, nhưng sợ cô nghe rồi thì sẽ phiền lòng.
Dù sao thì bây giờ cậu cũng rất ghét mình, đợi sau khi xác nhận xong tình hình của Tử Nguyệt thì lại đến tìm Mộc Vũ vậy.
Cho nên Trần Khiêm vừa chạy về vừa hỏi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Cô nói rõ xem”
Ngụy Lâm nói: “Trưa nay vẫn ổn, nhưng buổi chiều lên lớp, Tử Nguyệt tự dưng nói cô ấy không khỏe, ban đầu tôi lấy nước nóng cho cô ấy, tưởng cô ấy bị cảm. Nhưng mà lát sau cô ấy lại ngất xỉu! Tôi đến bệnh viện với cô ấy! Giờ cô ấy đã tỉnh rồi, nhưng vẫn còn rất yếu.”
“Sao lại như vậy chứi”
Trần Khiêm cũng hơi lo lắng.
Bắt một chiếc xe, sau khi hỏi rõ thì chạy thẳng đến bệnh viện.
“Mông Mông, tên khốn đó nói thế nào?” Ở trên lầu, mấy cô gái hỏi.
“Cậu ấy không nói thế nào cả, nhưng có vẻ như vẫn đang đợi Mộc Vũ gặp cậu ấy!”
“Ôi chao, cậu ta có thể say đắm đến thế à? Tôi chả tin đâu!”
Ngô Văn Văn lạnh lùng cười. Nói xong, đi đến kéo cửa sổ nhìn xuống dưới.
Kết quả đúng lúc thấy Trần Khiêm bắt xe đi mất.
“Hừ, tôi đã nói mà, chắc chắn cậu ta không làm được, mới có bao lâu đâu mà cậu ta đã bắt xe đi rồi, Mộc Vũ cậu nhìn xeml”
Ngô Văn Văn chỉ ra phía bên ngoài rồi nói.
Tô Mộc Vũ liếc nhìn ra cửa sổ.
Sau khi thấy Trần Khiêm thật sự đi rồi thì Tô Mộc Vũ vội nắm ga trải giường.
Đúng là mình rất tức giận, mặc dù nói là không muốn nghe Trần Khiêm giải thích.
Nhưng sao Tô Mộc Vũ có thể thật sự không muốn nghe giải thích được chứ!
Cho dù không giải thích cũng được, cậu ở dưới lầu đợi một lát thì cũng có thể chứng minh tình cảm cậu dành cho tớ không hề thay đổi.
Nhưng giờ thì sao?
Tô Mộc Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu...
Lúc này, Trần Khiêm đã đến bệnh viện rồi.
Trong phòng bệnh, thấy Tô Tử Nguyệt vô cùng yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nhưng vẫn may là Tô Tử Nguyệt đã tỉnh lại rồi.
“Thấy thế nào?”
Trần Khiêm đến trước giường bệnh, hỏi.