Sau khi Trần Khiêm đi tới, chào hỏi từng bạn học.
Cũng trông thấy Vương Tuyết.
Anh cũng rất lúng túng.
Đúng vậy, hồi cấp hai Vương Tuyết và Trần Khiêm từng yêu... Không đúng, không thể gọi là yêu đương, nói chung là quan hệ gần giống yêu đương.
Rất mập mờ.
Cũng vì Vương Tuyết mà Trần Khiêm bị tên đầu gấu trong trường là Lưu Dương để mắt tới.
Lưu Dương thích Vương Tuyết nên muốn đánh Trần Khiêm.
Chuyện sau đó thì mọi người đều biết cả rồi. Vương Tuyết và Lưu Dương thành đôi.
Lúc nãy trên đường đi, Trần Khiêm còn nghĩ hôm nay Vương Tuyết có tới không?
Nếu chạm mặt cô ta thì thật lúng túng. Hận, hận lắm!
Vì cô ta mà Lý Tiếu và Trần Khiêm thành ra như vậy, thế mà cuối cùng cô ta và kẻ địch của hai người lại ở bên nhau.
Hại Lý Tiếu uổng công vì mình mà bỏ học. Sở dĩ thấy lúng túng.
Vì Trần Khiêm không biết phải đối mặt với cô ta bằng thái độ như thế nào!
Bởi vì trước khi xảy ra chuyện đó, quan hệ giữa hai người rất tốt. Nhưng nhắc tới cũng thấy lạ, sau chuyện đó, hai người không nói với nhau một lời.
Trả thù cô ta?
Nhưng nghĩ kỹ thì cô ta hẹn hò với ai là sự lựa chọn của cô ta, liên quan gì tới mình?
Muốn tính sổ cũng phải tìm Lưu Dương.
Thế là Trần Khiêm chọn cách làm lơ.
"Ha ha, vô tình thật đấy, Trần Khiêm không đến chào hỏi cậu. Nhưng mà Vương Tuyết này, cậu có nhận ra hình như bây giờ Trần Khiêm rất có khí chất không? Hơn nữa ăn mặc cũng sang chảnh! Còn rất bảnh trail"
Một cô gái cười trộm.
Vương Tuyết chỉnh lại tóc, trong lòng cực kỳ khó chịu khi nghe thấy người khác khen Trần Khiêm.
Cảm thấy như đang vả mặt cô ta.
Dù sao Trần Khiêm cũng là người bị mình vứt bỏ, bây giờ anh trở nên tốt hơn, đương nhiên cô ta không thoải mái.
"Ừ, đúng là rất đẹp trail"
Cô ta đáp qua loa.
"Hì hì, chủ nhiệm lớp và cô Dương tới!"
Lúc này, có người hô lên.
Một chiếc xe dừng lại, sau đó một ông già tầm sáu mươi tuổi bước ra từ hàng ghế sau.
Là chủ nhiệm lớp, thầy Vương Trường Quý.
Còn người lái xe là một cô giáo trẻ tầm hai bảy. hai tám tuổi, vừa chín chẳn vừa xinh đẹp gợi cảm lại vừa có khí chất, cũng chính là cô giáo Tiếng Anh Dương Khả dạy đám Trần Khiêm năm lớp chín.
Khi ấy cô Dương mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, dạy khối lớp đám Trần Khiêm.
Tuy nhiên, bởi vì cô ấy vừa trẻ vừa xinh nên hòa hợp với học sinh rất nhanh.
Trần Khiêm chỉ nhìn Dương Khả chứ không có ý định chào hỏi.
Nhưng thầy Vương thì khác. Anh chạy đến đỡ thầy ấy xuống xe.
"Trần Khiêm, là em à, thằng bé này, sao hai năm qua không có tin tức gì vậy?"
Thầy Vương vừa trông thấy Trần Khiêm, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ rõ vẻ ngạc nhiên và vui mừng, vừa túm cánh tay Trần Khiêm vừa kích động hỏi.
Nói thật là ngày xưa thầy rất quan tâm mình và Lý Tiếu.
Trần Khiêm sẽ không bao giờ quên ơn này.
Anh vội lên tiếng giải thích.