Ngày hôm sau.
Bởi vì ông cụ Ngô đã sắp xếp chuyện xem mắt, mặc dù Trần Khiêm biết rõ sẽ không có kết quả gì nhưng vẫn đồng ý với ông cụ Ngô, nên Trần Khiêm vẫn sẽ chuẩn bị, đến quán Dicos kia từ sớm.
Không ngờ lúc đến.
Thì thấy một cô gái đang ngồi trên ghế, uống Coca, trước mặt có cánh gà và khoay tây chiên, đôi chân trắng nõn đong đưa như thể đang đợi ai đó.
Chẳng lẽ là cô ấy.
Trần Khiêm thầm nói.
Sau đó cô gái thả khoai tây chiên xuống, chậc chậc rồi cầm điện thoại lên bấm.
Cùng lúc đó, bên phía Trần Khiêm có một tin nhắn đến, đúng là Vương Mẫn gửi:
“Anh đã đến chưa vậy?” Trần Khiêm thầm nghĩ, đúng là cô gái này. Vừa nhìn, đúng là rất xinh đẹp.
Vì thế Trần Khiêm bước sang ngồi xuống.
“Anh... Anh làm gì vậy?” Ngơ ngác nhìn Trần Khiêm. “Cô đến đây xem mắt à?” Trần Khiêm hỏi.
“Xem mắt gì hả, anh bị điên à!” Cô gái nhìn Trần Khiêm, hơi đề phòng.
“Hả? Gô không phải Vương Mẫn à? Ban nãy không phải cô nhắn tin cho tôi hả?” Trần Khiêm
cũng hơi ngơ ngác.
“Tôi không biết ai tên Vương Mẫn hết, ban nấy tôi gửi tin nhắn cho bạn trai tôi mà?” Cô gái nói.
“Ngại quá tôi nhầm người!”
Trần Khiêm xấu hổ đứng lên.
Mẹ ơi, biết vậy thì mình đã gọi điện thoại rồi. Cũng đang chuẩn bị gọi điện thoại.
Thì bả vai của mình lại bị người ta võ.
Quay đầu, cũng là một cô gái xinh đẹp như vậy. Đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Trần
Khiêm: “Anh là Trần Khiêm? Đến xem mắt đúng không?”
Cô gái khinh thường hỏi.
“Ừ ừ, đúng rồi. Cô là?”
“Vương Mẫn!”
“Hả?”
“Tôi là Vương Mẫn, chị của Vương Tiêu!” Vương Tiêu vội vàng lấp liếm.
“Hừ, có phải ban nãy anh nhận nhầm người rồi không?” Vương Tiêu nói một cách mỉa mai.
Đúng là, ban nãy lúc cô ta bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Đúng là không còn gì để nói.
Cho nên, Vương Tiêu ngồi bên cạnh nhìn, cũng không đi sang chào hỏi, cảm thấy rất xấu hổ.
'Thầm nghĩ người này hay thật đấy.
Nhưng nghĩ đến lát nữa chưa đầy năm phút là có thể đuổi người này đi rồi nên Vương Tiêu cũng muốn nhanh chóng hoàn thành chuyện của chị mình.