Nhớ tới những chuyện mà Lưu Á Nam đã kể về Trần Khiêm, trong lòng Vương Khang thoải mái đi nhiều, anh ta lập tức hỏi.
"Người không cùng một đẳng cấp thì việc gì phải qua lại, hơn nữa Mãn Tuyết, sau này ra ngoài đừng nhận mình là đồng nghiệp của cậu ta, cậu ta có phải nhân viên của Phòng Thị trường đâu, cậu ta chỉ là một nhân viên hậu cần hành chính của Phòng Thị trường thôi!"
Lưu Á Nam nhắc nhở Dương Mẫn Tuyết.
"Phụt, thật luôn? tôi còn đang định hỏi cậu ta ở phòng ban nào đấy, hóa ra là một thằng nhân viên hậu cần, ha ha! Mãn Tuyết, sau này em cách xa hạng người đó một chút! Hẳn ta và em không cùng một cấp bậc đâu, em là dân trí thức đấy, đã hiểu chưa?"
Vương Khang trào phúng cười.
Toàn bộ phòng Quản lý đầu tư, tên đầy đủ là công ty quản lí đầu tư Mộng Tưởng Gia, trực thuộc tập đoàn, nội bộ công ty chia thành mấy phòng ban cơ bản như Phòng Nghiên cứu thị trường, Phòng xét duyệt...
Lưu Á Nam là tổ trưởng đồng thời là nhân viên chủ quản của Tổ bốn.
Ngoài ra còn có các tổ khác.
Phụ trách công việc điều tra thị trường của các dự án đầu tư trong công ty.
Ở trong mắt cô ta, mấy người làm việc vặt, hậu cần trong Phòng Thị trường, đều là đám ăn hại vô tích sự.
Mấy người nói chuyện rồi ai về nhà nấy.
Đến hôm sau, Trần Khiêm tới công ty đi làm từ sớm.
Kết quả vừa vào thang máy lại thấy bên trong đã có một người xách theo cặp tài liệu.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Người này không phải chàng trai hôm qua kéo Dương Mãn Tuyết lại sao?
Lúc này, Vương Khang khinh thường liếc nhìn Trần Khiêm.
Trong thang máy chỉ có hai người, Vương Khang lên tiếng.
"Ê, cậu làm hậu cần kia, cậu quen Mẫn Tuyết à”
"Đúng vậy, mới quen ngày hôm qual"
Trần Khiêm nhìn kẻ này, ngày hôm qua ngồi trong xe hẳn ta đã bày tỏ thái độ khinh thường mình, nên lúc nói anh cũng không giống như đối với người khác mỉm cười thiện ý, chỉ đơn giản là đáp lại.
"Ha ha, tôi khuyên cậu nên cách xa con gái người ta một chút đi, cô ấy mời cậu ăn cơm chỉ là lời xã giao thôi, cậu còn tưởng thật à? Cậu không soi gương nhìn lại chính mình đi, cậu cùng một tầng lớp với người ta sao?"
Vương Khang cười lạnh nói.
Anh ta muốn nhắc Trần Khiêm một chút, đại ý chính là tự biến ra một góc mà chơi đi, Mãn Tuyết đã có anh ta lo rồi, thằng nhóc mày cách xa cô ấy ra.
"Có phải là người của cùng một tầng lớp hay không cũng không cần anh lo, anh là cái thá gì? Đi lo chuyện bao đồng!"
Trần Khiêm lạnh lùng nói thẳng. Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Trần Khiêm
không thèm nhìn anh ta thêm một chút nào nữa, lập tức đi khỏi.
"Đệt mẹ thằng khốn kia, xem xem tao có chơi chết mày hay không?"
Vương Khang tức xì khói đầu, trong công ty này chưa có một ai dám hỗn láo với anh ta như vậy đâu.
Trần Khiêm đã đi đến sảnh chính chuẩn bị vào ca làm việc rồi.
"Xin chào Trần Khiêm!" Có cô gái quay ra chào hỏi Trần Khiêm. "Xin chào!"
Trần Khiêm cười cười, anh đi đến bàn công tác của mình mở máy tính.
Nhân viên hậu cần của Phòng Thị trường, tổng cộng có ba người.
Một là Mập Mạp. Còn lại là một cô gái. Trong chớp mắt nhìn thấy cô gái ấy.
Trần Khiêm vô cùng vui vẻ: "Phương Phi, là cô sao?"
Cô gái này không phải là người anh gặp ở thang máy lúc đến phỏng vấn ngày hôm qua sao.
Chỉ là hôm qua lúc mà Trần Khiêm đến, hình như cô ấy có việc phải ra ngoài.
"Ha ha, là Trần Khiêm sao, tôi vừa nhìn thấy tên của đồng nghiệp mới liền biết ngay đó là anh. Hôm qua tôi phải đi ra ngoài đưa tài liệu, đợi đến lúc tan tầm trở về thì các anh đều đi mất rồi, ha ha! Không ngờ hai chúng ta lại trở thành đồng nghiệp thật!"
"Đúng vậy, tôi cũng không ngờ đấy!"
Thật là một niềm vui ngoài ý muốn.
Vừa mới trò chuyện được một hồi.
Một người phụ nữ đi tới chỗ hai người.
"Mới tới hả, cậu giúp tôi làm một chuyện, tải tầm hai mươi bộ phim điện ảnh vào USB này cho tôi! Tải xong đưa tôi trong buổi trưa hôm nay!"
Trần Khiêm nhìn sang người phụ nữa này.
Coi như là có quen biết.
Chính là cô gái anh gặp khi thang máy đến nơi,
một người phụ nữ xinh đẹp nhưng lạnh lùng, còn khẳng định anh không thể có được công việc này.
Coi như hôm qua đã gặp mặt rồi đi. Cô ta là Vương Mỹ Na, là Tổ phó Tổ ba. Người gốc huyện Bình An.
Theo lý thuyết, người của Phòng Thị trường sai anh làm việc gì cũng là lẽ đương nhiên thôi.