Lý Văn Dương đứng thẳng lên nói.
Nhóm Dương Văn Long ngừng tay lại ngay. “Nhóc con, cậu cũng muốn chết đúng không?”
Mặt Dương Văn Long dữ tợn bước về phía Lý Văn Dương.
“Các người đừng làm loạn, các người biết ba của anh Dương là ai không?”
Mặc dù mấy năm nay Giang Tuyết Tinh đã trải qua rất nhiều chuyện đời nhưng có đúng là chưa bao giờ được chứng kiến những chuyện xã hội đen thế này, kết quả vừa gặp, Triệu Kiệt không hề cho cô †a cảm giác an toàn nữa.
Xét đến cùng, Lý Văn Dương vẫn xuất sắc hơn.
Giờ phút này Giang Tuyết Tinh sợ hãi, muốn dùng thế lực nhà anh Dương ra dọa đám người này.
“Hừ, là ai?” Giang Tuyết Tinh vừa định trả lời.
Nhưng lại bị Lý Văn Dương kéo tay bảo cô ta im lặng.
“Tuyết Tinh, tôi đã nói rồi, từ nay về sau tôi sế không để ba can thiệp vào chuyện của tôi, nếu không có gì thì tôi sẽ tự giải quyết!”
Lý Văn Dương nói. “Hả? Nhưng mà anh Dương!” “Đứng sau lưng tôi đi!”
Lý Văn Dương hét với Giang Tuyết Tinh một cách đầy khí phách.
Giang Tuyết Tinh gật đầu, mặc dù bị hét nhưng lòng lại có một cảm giác an toàn đã lâu không thấy.
Ngoan ngoãn đứng ra phía sau.
“Anh Long đúng không, tôi tên Lý Văn Dương, mở một công ty nhỏ, ha ha, tôi biết bên ngoài anh rất nổi tiếng, anh kết nghĩa đến từ Kim Lăng cũng biết danh anh mài”
Lý Văn Dương đút tay vào túi cười nói.
“Ö?” Dương Văn Long vờ như sợ hãi nói.
Mà Lâm Tiểu Phượng thì thấy Lý Văn Dương xử sự lại bình tĩnh như vậy, thầm ngợi khen.
“Anh kết nghĩa của cậu cũng biết tôi? Còn đến từ Kim Lăng nữa, tên gì thế?”
Dương Văn Long dừng lại và hỏi.
“Kim Tiểu Sơn, những thế lực hiện tại ở Kim Lăng và huyện Bình An đều gọi anh ấy là Kim Tam gia, anh Long đã từng nghe nói chưa?”
Lý Văn Dương cười nói.
“Cái gì? Kim gia là anh kết nghĩa của cậu?”
Mặt Dương Văn Long xanh mét.
Nói thật giả vờ rất giống.
“Mẹ nó, Kim gia là ai cơ chứ? Người của tập đoàn Kim Lăng mà lại quen cậu à?”
Dương Văn Long nghỉ ngờ nói.
Lâm Tiểu Phượng cũng nghi ngờ, thầm nghĩ không thể nào đâu, Lý Văn Dương này giỏi thế à?
Quen cả Kim Tam gia đó rồi còn kết nghĩa anh em?
“Ha ha, không tin đúng không? Không tin thì tôi có thể gọi điện thoại cho anh Kim, để anh ấy đích thân nói với anh!”
Lý Văn Dương nói rồi gọi điện thoại cho Kim Tiểu Sơn.
xin anh ta thuận miệng nói giúp đứa em này vài câu.
Quan trọng là muốn dạy dỗ kẻ thù của anh ta.
Sau đó thì, Kim Tiểu Sơn thấy chuyện lần trước mình không giúp được, lần này định giúp Lý Văn Dương dạy dỗ kẻ thù của anh ta nên cũng đồng ý rồi.
“Anh Kim, có bận không? Em gặp chút chuyện... Ồ, bây giờ em đang ở khách sạn Như Ý này, một người tên Dương Văn Long chặn đầu em và bạn eml”
“Hả anh Kim? Anh cũng đang ở gần khách sạn Như Ý hả, còn muốn sang đây?”
Lý Văn Dương mừng gấp bội.
Lúc gọi điện thoại chỉ nhờ anh Kim nói giúp vài câu, không ngờ anh Kim đích thân đến đây.