Khi nhóm Lý Tiếu bước vào, Trần Khiêm và hai mẹ con đã ra tay đánh nhau rồi.
Ba người lập tức kinh ngạc, đồng thời vội vã vọt vào khuyên ngăn.
May là khuyên được rồi.
Bởi vì Lý Tiếu biết, một khi Trần Khiêm đã giận thật thì sẽ ra tay rất mạnh bạo.
Đúng vậy, anh đã đánh cho nửa bên mặt của người phụ nữ kia sưng lên.
Hai mẹ con hùng hùng hổ hổ bị nhóm Lý Tiếu kéo ra.
Lý Tiếu phụ trách lái xe đưa hai mẹ con về.
Tô Đình thì sốt ruột đến mức giậm chân, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhưng cũng lên xe theo.
Lý Tiếu nói rồi, đợi đến tối sang bên anh ấy ăn cơm, tìm hiểu lý do tại sao Trần Khiêm đánh nhau.
Ngoại trừ ăn một cái tát nhẹ nhàng ngay từ đầu thì có vẻ như Trần Khiêm không bị thương.
Về việc tại sao Trần Khiêm phải gây hấn xả cơn tức.
Thứ nhất, hai mẹ con này làm người ta phải giận sôi, muốn bị ăn đánh, muốn bẫy mình.
Thứ hai, một cô gái người Hoa Hạ lại hiến dâng cho thằng da đen kia, Trần Khiêm rất bực mình, vốn dĩ đã không vui vẻ gì.
Cho nên thêm gộp hai chuyện vào, Trần Khiêm nói năng hơi cay nghiệt, sau khi bị đánh thì đánh trả ngay.
Dù sao không thân cũng chẳng quen, mình chẳng phải là thăng nghèo của trước kia nữa, sao
có thể để người khác tát một cách tùy tiện được?
Đứng trong đại sảnh, Trần Khiêm tính tiền buổi ăn, tội nghiệp cho bàn rượu và thức ăn.
“Hả? Sao Trần Khiêm lại ở đây? Trùng hợp quá bill
Mới vừa tính tiền xong, Trần Khiêm nghe có người kêu mình.
Quay đầu, là Hứa Hinh và mẹ cô ấy không biết đã đến đây tự khi nào.
“Trần Khiêm, cậu cũng đến đây ăn cơm hả?”
Hứa Hinh hỏi.
“Xem như là vậy!” Trần Khiêm cười gượng. “Vậy cậu ăn hay không ăn?”
“Xem như ăn rồi đi!”
Trần Khiêm nói.
“Phụt, cậu nói chuyện buồn cười quá đi!” Hứa Hinh bật cười: “Cũng đúng lúc, nếu cậu chưa ăn thì ăn chung với chúng tôi đi, ban nấy mẹ tôi còn nói lúc gặp cậu thì phải mời cậu ăn một bữa đàng hoàng. Lần trước cậu còn mời tôi ăn một bữa tiệc kiểu Pháp đó!"
“Đúng không mẹ?”
Hứa Hinh cười nói.
Lâm Tiểu Phượng nhìn Trần Khiêm, gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, dù sao hôm nay người mẹ mời đều là những thanh niên trẻ tuổi, nếu Trần Khiêm
không có việc gì thì đi chung đi...
Lúc trước Lâm Tiểu Phượng nghe Đường Lan nói thế.
Cũng cảm thấy Trần Khiêm là một thằng nhóc nghèo.