Nói thật, lần này gặp Trần Khiêm, không ai có cảm xúc phức tạp hơn Hàn Tư Dư cả.
Đúng vậy, người mà cô ta thích từ trước đến giờ là ai chứ?
Là anh Bình Phàm luôn đối xử tốt với cô ta.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng sự giúp đỡ của anh Bình Phàm dành cho cô ta đã khiến Hàn Tư Dư cảm động, hơn nữa còn là kiểu đã ăn sâu bén rễ rồi.
Thậm chí vì vậy mà Hàn Tư Dư đã không có một chút động lòng nào với những cậu ấm theo đuổi, giúp đỡ mình.
Bởi vì khoảng thời gian này, cùng với sự nổi tiếng của mình, thì có rất nhiều người vừa đẹp trai vừa giàu có đến giúp mình, cho dù mình chỉ cảm lạnh thôi cũng có cậu ấm lái xe đến đưa thuốc cho mình.
Với cả mỗi tối đều tìm mình nói chuyện.
Theo lý mà nói thì bọn họ làm cũng đủ tốt rồi.
Dù sao thì đã mấy tháng rồi anh Bình Phàm cũng không nói với Hàn Tư Dư câu nào, hơn nữa còn chưa từng gặp người thật ngoài đời.
Nhưng Hàn Tư Dư lại chẳng rung động với ai khác cả.
Vậy cũng đủ để chứng minh tình yêu cô ta dành cho anh Bình Phàm rồi.
Mặc dù đã rất nhiều lần tưởng tượng dáng vẻ của anh Bình Phàm.
Nhưng, tất cả các manh mối đều chỉ rõ ra rằng anh Bình Phàm mà mình chưa từng gặp chính là Trần Khiêm, có thể hiểu được lòng Hàn Tư Dư phức tạp thế nào.
Sẽ là Trần Khiêm sao?
Thật sự là Trần Khiêm sao?
Nếu thật sự là Trần Khiêm? Mình... Mình vẫn sẽ yêu cậu ấy sao?
Mình không dám tin, mình lại yêu Trần Khiêm?
Khoảng thời gian này, Hàn Tư Dư luôn tự hỏi mình như vậy.
Đầu sắp loạn đến nơi.
Cho nên, sau khi cô ta gặp Trần Khiêm, trái tim mới đập mạnh không có lý do.
Lúc này không nhịn được nên đã hỏi Trần Khiêm sự thật.
“Nếu thật sự là tôi thì sao? Cậu vẫn sẽ thích tôi à?”
Trần Khiêm cười khổ rồi hỏi.
Hàn Tư Dư cần môi, sau đó lắc mạnh đầu: “Tôi không biết, tôi cũng không biết nếu cậu thật sự là anh Bình Phàm thì tôi có yêu cậu không nữa!”
“Ha ha, cậu nghĩ nhiều rồi, sao tôi lại là anh Bình Phàm được chứ!”
Trần Khiêm thấy Hàn Tư Dư đang rất bối rối.
Cũng sợ sau này gặp nhau sẽ rất ngượng ngùng, cho nên không nói ra thân phận.
Dù sao thì qua chuyện của Tần Nhã, Trần Khiêm cũng hiểu, đã không quyết tâm cho người ta được một hạnh phúc thì đừng đi chọc ghẹo người ta làm gì.
Bởi vì Trần Khiêm biết, nếu mình thừa nhận với Hàn Tư Dư, cô ta có thể sẽ đau khổ sẽ bối rối, vậy ra vẻ để làm gì chứ?
“Tôi không tin, nhất định cậu không nói thật với tôi!”
Hàn Tư Dư nhìn chằm chằm Trần Khiêm, nói.
“Trần Khiêm, tôi chỉ muốn nghe cậu nói thật một câu thôi, hơn nữa chỉ cần cậu nói với tôi, tôi có thể nói cho cậu một tin, mà tin này, cậu nhất định sẽ cảm thấy vô cùng thú vị! Được không?”
Hàn Tư Dư áp sát Trần Khiêm.
“Tôi thật sự không phải cậu Trần, cũng không phải anh Bình Phàm. Tôi không có lừa cậu, tôi thật sự trúng vé số mà, là kiểu trúng được rất nhiều tiền ấy. Cho nên mới vênh váo một tý, ví dụ như tôi là cậu Trần, có nhiều tiền như vậy mà tôi còn khiêm tốn thế à? Hơn nữa cậu Trần người ta là một gia tộc lớn, học năm ba, cậu lại liên tưởng đến tôi, nhìn tôi giống như người của gia tộc lớn à?”
Trần Khiêm nói.
Hàn Tư Dư gật đầu.
Quả thực là vậy, chuyện này cũng khiến mọi người hơi ngờ vực.
Nhưng cho dù Trần Khiêm có phải cậu Trần hay không thì Hàn Tư Dư cũng không còn chán ghét Trần Khiêm nữa.
“Được, vậy tôi tạm thời tin cậu! Ngoài ra, tin kia cậu còn muốn nghe không?”
Hàn Tư Dư hỏi. “Tin gì?”
“Nửa tháng trước, lúc đó tôi đi thủ đô tham gia một sự kiện, gặp được một người, là một cô gái!” Hàn Tư Dư ngẩng mặt lên nói, lúc nói đến đây, hình như có vẻ rất thích thú xem phản ứng của Trần Khiêm.