“Cậu nói cái gì?”
Trần Khiêm vô cùng ngạc nhiên.
Đến nhà mình ở vài ngày? Cái này sao có thể tiện được chứ, hơn nữa ngày nào mình cũng gọi điện nói chuyện với Tô Mộc Vũ.
Mình có bạn gái rồi, chẳng qua đang học ở một nơi khác, còn mình ở nhà thì lại sống cùng một cô gái khác.
Mà cho dù dư luận có thể chấp nhận được.
Thì lương tâm của Trần Khiêm cũng không chấp nhận được, này là kiểu gì chứ!
“Không được, tôi không tiện đâu!” Trần Khiêm nói.
“À à, ha ha không sao, tôi còn tưởng sẽ có một người băng lòng giúp tôi, tôi hiểu rồi...”
Giọng Tần Nhã trầm xuống. “Cậu xảy ra chuyện gì à?” Trần Khiêm tò mò hỏi.
Đúng vậy, Tân Nhã cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà chủ động nói muốn đến nhà mình ở.
Tân Nhã thích mình?
Ha ha, Trần Khiêm cũng không tự luyến tới mức nghĩ như vậy đâu.
Chỉ là rất băn khoăn nên hỏi.
“Tôi phải đính hôn rồi Tần Nhã ngừng lại rồi đột nhiên nói.
“Vậy chúc mừng...” Trần Khiêm đang chuẩn bị chúc mừng, bỗng nhiên cảm thấy giọng điệu của Tân Nhã sai sai, mới ngừng lại hỏi: “Đính hôn với ai vậy? Đây là chuyện tốt mài”
“Với Lý Việt, hiện tại ba tôi đang gặp khủng hoảng trong kinh doanh, ba tôi muốn nhờ vào xí nghiệp của nhà Lý Việt, giúp đỡ để vượt qua giai đoạn khủng hoảng. Hơn nữa khoảng thời gian này. Lý Việt vẫn luôn theo đuổi tôi, còn bảo ba cậu ta đến dặm hỏi, thêm nữa chuyện mẹ tôi cũng là ba Lý Việt giúp đỡ, ba tôi đã đồng ý rồi, bảo tôi đính hôn với Lý Việt!”
“Nhưng tôi không muốn đính hôn cậu biết không, thỉnh thoảng tôi cảm thấy như mình đang mơ, rõ ràng tôi còn rất nhiều kế hoạch, tôi thấy mình phải ba mươi tuổi mới suy nghĩ đến mấy chuyện kết hôn. Nhưng giờ tôi còn chưa tốt nghiệp đại học đã phải đính hôn với người ta, hơn nữa còn là người mà tôi không thích, tôi thật sự không biết phải làm thế nào nữa!”
“Tôi muốn trốn ra ngoài, nhưng mấy người bạn của tôi Lý Việt đều quen cả, chắc chẳn cậu ta sẽ tìm được tôi, cho nên tôi mới nghĩ đến cậu, không ngờ cậu cũng phớt lờ tôi!”
Đang nói, đột nhiên Tân Nhã òa khóc.
Trần Khiêm nghe, cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì.
Đúng vậy, chuyện thế này ai gặp phải cũng sẽ rất khó chịu.
Với lại trong chuyện này, ít hay nhiều thì cũng có liên quan đến mình.
Dù sao thì mẹ của Tân Nhã cũng là do mình cứu mà.
Vì để không dính dáng quá nhiều với Tân Nhã nên Trần Khiêm đã không thừa nhận.
Để Lý Việt lấy chuyện này ra tỏ vẻ với nhà họ. Tần.
Nói thật, ép Tân Nhã đến bước này, cũng có trách nhiệm của mình!
Bây giờ phải làm thế nào đây?
Rõ ràng Tần Nhã muốn ra ngoài chạy trốn, hoặc là lấy cách bỏ nhà ra đi để ép buộc ba cô ấy.
Cho nên mới muốn đến chỗ của mình.
Từ chối cô ấy, để cô ấy quay về kết hôn? Nói thật, gả cho loại người như Lý Việt, thật sự là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà, Trần Khiêm cảm thấy đó là phung phí của trời.
Đồng ý với cô ấy?
Vậy mình phải giải thích thế nào với Mộc Vũ đây?
Với lại nếu thật sự từ chối thì lương tâm của mình cũng rất áy náy.
Chuyện này khiến Trần Khiêm nghĩ đến hai chữ nhân quả, gieo nhân thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả.
“Được rồi, cậu đến tìm tôi đi, nhưng tôi nói trước, tôi không có ở quê, tôi đang ở trên huyện! Với lại giải quyết xong chuyện này thì cậu phải về nhà!”
Trần Khiêm nói.
Việc này cũng do mình mà ra.
Vậy thì đương nhiên cũng do mình giải quyết.
Cách giải quyết cũng rất đơn giản, chỉ cần nói ra thân phận là được rồi!
Tất cả đều ổn.
Cho nên Trần Khiêm mới dám để Tần Nhã đến
“Được rồi, tôi biết rồi! Cảm ơn cậu Trần Khiêm, yêu cậu chết mất. Cậu yên tâm, tôi chỉ dọa ba tôi để ông ấy từ chối thì sẽ không còn việc gì nữa rồi!”
Tần Nhã vui vẻ nói.
Sau khi cúp điện thoại.
Trần Khiêm cảm thấy làm bao nhiêu việc như vậy có hơi không thích hợp.
Nhưng cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, đã đồng ý với người ta rồi!
Vừa hay khách sạn mình ở là kiểu căn hộ, cũng tiện cho hai người ở cùng.
Bởi vì ngoại trừ việc chăm sóc cho ông cụ Ngô thì Trần Khiêm cũng phải đi bàn bạc một số chuyện với nhóm Lý Chấn Quốc.