Cho nên Trần Khiêm đã chuẩn bị từ sớm.
Đã bước đầu đàm phán thành công hai dự án là livestream Siêu Phàm và núi Vân Mông.
Nhưng không ngờ gia tộc lại muốn bán đấu giá phố thương mại Kim Lăng.
“Tôi biết chuyện tôi phải tự phát triển nhưng phố thương mại Kim Lăng đã có lợi nhuận, chắc không cần phải bán đấu giá đâu nhỉ?” Trần Khiêm cười gượng nói.
Dù sao trải qua nhiều chuyện như vậy, Trần Khiêm đã có tình cảm với khu phố thương mại này.
“Hả? Phần lợi nhuận này chỉ được sử dụng cho cuộc kiểm tra của cậu và cô chủ, sao gia tộc có thể để tập đoàn nhỏ này tồn tại được chứ. Nhưng nếu cậu Trần thích, chờ sau khi cậu hoàn thành bài kiểm tra xong, cậu có thể mua lại, làm một nơi giải trí cũng được!”
Thậm chí bác Khang còn hơi không hiểu câu hỏi của Trần Khiêm.
Nhưng Trần Khiêm cũng hiểu, đúng vậy, mặc dù Tập đoàn thương mại Kim Lăng có tài giỏi đi chăng nữa thì so với sản nghiệp trải rộng toàn thế giới của nhà họ Trần, nó cũng chỉ là con kiến nhỏ mà thôi.
Thôi, muốn bán đấu giá thì cứ bán đấu giá đi.
Dù gì bây giờ mình cũng đâu thiếu tiền, giữ phố thương mại Kim Lăng lại để ra vẻ à? Tục tăng!
“Còn nữa cậu Trần, gia tộc có một ít lực lượng phòng ngự ở Kim Lăng, sau này cũng sẽ thuộc quyền quản lý của cậu, ngoài ra còn sai Thiên Long, Địa Hổ đến làm cận vệ cho cậu!” Bác Khang nói.
Nhìn Lý Chấn Quốc.
Lý Chấn Quốc hiểu ý ngay, cẩn thận lấy một cái máy có nút ra, nhét vào tay Trần Khiêm.
Cái máy nút này, không hề xa lạ. Lần trước lúc suýt chút anh đã bị Ninh Phàm xử lý, Lý Chấn Quốc đã dùng cái này triệu hồi bốn mươi năm mươi
chiếc máy bay trực thăng đến cứu mình.
“Đây là máy liên lạc của căn cứ khẩn cấp, cậu Trần, sau này nó sẽ là của cậu!”
Sau đó là những thủ tục ký kết chuyển nhượng gì dó, sau khi giải quyết xong xuôi, đã gần tám giờ tối.
Nói thật lòng, xem như hôm nay gia tộc đã phơi bày hết những tình hình của họ ở Kim Lăng cho anh xem.