Một cô gái trẻ bỗng chen lên trước Trần Khiêm. Chẳng hỏi han gì cả, thiếu tôn trọng người khác quá nhỉ? Hôm nay, tâm trạng Trần Khiêm cực kỳ tệ.
Anh hơi tức giận: "Cô gì ơi, cô chen ngang như vậy mà được sao?"
Anh nói xong, cô ta bơ đẹp. "Đúng đó chị, cô giáo bảo không thể chen ngang!" Tiểu Dĩnh cũng nhíu mày lên tiếng.
"Đệch, tao chen ngang thì sao? Mày làm gì được? Con đĩ già mồml"
Cô gái kia lập tức quay đầu, lạnh lùng mắng.
Có thể nhìn ra cô ta tầm hai mươi mốt tuổi, làn da trắng nõn, rất xinh đẹp.
Ăn mặc cũng cực kỳ gợi cảm.
Nhưng cái nết coi thường người khác này khiến Trần Khiêm nhìn kiểu gì cũng thấy giận.
"Cô con mẹ nó mới là con đĩI" Trần Khiêm tức quá, lập tức mắng lại.
"Mẹ kiếp, mày dám mắng tao, đệch mẹ mày chờ đó cho tao, tao tìm người chém chết mày!"
Cô gái kia chửi rủa như điên, sau đó bị không ít người xung quanh kéo ra.
Cuối cùng cô ta nổi giận đùng đùng bỏ đi. Đây chỉ là sự cố nho nhỏ mà thôi.
Trần Khiêm cũng không nghĩ nhiều, vẫn lấy số khám bệnh như thường.
"Anh gì ơi, anh không nên măng cô ta, hình như cô gái này không đơn giản đâu!"
Lúc này, cô y tá xinh đẹp phụ trách đăng ký nhẹ giọng nói.
"Chiều qua cô ta tới thăm một bệnh nhân có thân phận cực cao, xe to xe nhỏ toàn là xe sang. Có lẽ thân phận của cô ta cũng ghê gớm lắm. Các anh khám nhanh đi, đừng gây chuyện nữa!"
Cô y tá nhắc nhở.
Rõ ràng là cô nàng kia không lễ phép trước.
Chẳng qua cô ý tá cũng có ý tốt nên Trần Khiêm không nói gì.
Tô Tử Nguyệt cũng khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi Trần Khiêm, chúng ta khám xong thì mau rời đi!"
Trần Khiêm đưa Tiểu Dĩnh đi khám bệnh, may là không sao, chỉ bị cảm thôi, uống thuốc là được.
Tô Tử Nguyệt tạm yên tâm.