Đúng vậy, đằng sau người phụ nữ lăn lộn trong xã hội nào chẳng có vài người đàn ông.
Chẳng qua là sau khi nghe xong những lời này, bỗng dưng. trong lòng Trần Khiêm hơi thất vọng mà thôi.
Anh muốn giúp Đường Uyển không chỉ vì cô ta xinh đẹp mà còn bởi vì anh rất thích cô bé Manh Manh này.
Chắc là Manh Manh được mình cứu mạng nên Trần Khiêm cảm thấy thân thiết.
Nhưng xem chừng mình nghĩ quá đơn giản rồi.
Có lẽ Đường Uyển không cần sự giúp đỡ của mình.
Trần Khiêm cảm thấy thất vọng bởi vì anh cho rằng Đường Uyển là loại phụ nữ đó, nếu không thì tại sao Manh
Manh lại nói có nhiều chú đến tìm cô ta!
Haiz, nhưng đây là cuộc sống riêng của người ta, liên quan gì tới mình chứ!
Sau khi mua quà xong, Trần Khiêm dẫn Manh Manh trở về khu nhà.
Đúng lúc này, không biết Manh Manh nhìn thấy cái gì mà vốn đang nói cười vui vẻ lại đột nhiên căng thẳng túm lấy tay Trần Khiêm, sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét.
Đồng thời, ánh mắt cô bé nhìn chằm chăm vào chiếc xe Mercedes-Benz màu đen vừa dừng lại dưới khu nhà không lâu.
"Sao thế, Manh Manh?"
Trần Khiêm hỏi với vẻ ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.
"Chú Trần Khiêm, tên ác ôn kia lại tới nữa rồi. Ông ta đánh mẹ, còn đánh Manh Manh nữa, đây là xe của ông tai"
Manh Manh căng thẳng đáp, sau đó nấp sau lưng Trần Khiêm.
"Hả?"
Trần Khiêm hơi sửng sốt.