Nghe chị nói khu vực nòng cốt của gia tộc năm ở Nam Dương, hẳn là nhà mình cũng có nhiều sản nghiệp ở Cảng Đảo.
Tới lúc đó mình đánh tiếng trước, vậy thì khi Tô Mộc Vũ đến đó mình cũng yên tâm.
Khụ khụ, bây giờ nghĩ lại Trần Khiêm cảm thấy drama ghê. Lúc trước nghèo mình cảm thấy bị cả thế giới vứt bỏ.
Bây giờ mình giàu rồi lại cảm thấy bản thân đã có được cả thế giới.
Còn chuyện liên quan đến Triệu Nhất Phàm thì Trần Khiêm không nghĩ đến nữa.
Cũng tốt, đăng nào thì mình cũng không muốn dính dáng quá nhiều tới cô ta, thậm chí Trần Khiêm còn chẳng muốn làm bạn với kiểu phụ nữ như vậy!
Chứ đừng nói chỉ tới Lâm Kiều.
Ba hôm sau, Trần Khiêm tiễn Tô Mộc Vũ lên máy bay.
Sau khi tiễn người đi, Trần Khiêm mới hoàn toàn bình tĩnh lại, không có việc gì thì học kiến thức liên quan đến kinh doanh hoặc là xem các vấn đề phát triển núi Vân Mông.
Thời gian trôi qua như bóng câu qua cửa sổ, Tô Mộc Vũ đi được ba ngày rồi.
"Lão Trần lão Trần, cậu có thấy Lý Duệ đâu không?"
Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều Trân Khiêm đang nhàn nhã nằm ì trên giường nghịch điện thoại thì đột nhiên Dương Huy chạy vào, hỏi với vẻ mặt căng thẳng.
"Không, các cậu không lên mạng cùng nhau à?”
Trần Khiêm nghĩ hẳn là lúc này bọn họ đang lập team lên mạng.
Chẳng biết hai ngày nay Lý Duệ bị làm sao, ngày nào cũng rầu rĩ không vui, Trần Khiêm hỏi nhưng anh ấy không nói!
Nói chung là một người bình thường rất hoạt bát bỗng trở nên khác lạ.
Buổi trưa, lúc cả bọn cùng ăn cơm, Dương Huy hẹn Lý Duệ lên mạng, đi ra ngoài giải sầu.
Nhưng đến chập tối lại chẳng tìm thấy người đâu! Dương Huy hơi lo lắng.
'Trán Trần Khiêm cũng đổ mồ hôi, Lý Duệ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?