Trang Cường cười.
“Đúng rồi Trang Cường, không phải ba cậu đưa cậu ra nước ngoài du học sao? Cậu về nước lúc nào vậy?”
“Tôi mới về hôm kia thôi, vừa mới nhờ người tìm thông tin của cậu để liên lạc. Đúng rồi, hôm qua ở Karaoke Đế Hoàng cậu không sao chứ? Lúc đó bạn cấp ba của tôi là Đại Lôi gọi điện báo cho tôi. Nói là cậu gặp rắc rối ở đó.”
Trang Cường cười nói.
Triệu Nhất Phàm bưng miệng kinh ngạc.
Ngay cả những người bạn cùng phòng của Triệu Nhất Phàm cũng đột nhiên cảm thấy vỡ lẽ ra điều gì đó.
“AI Trang Cường, là cậu sao? Hôm qua chính là cậu giúp. tôi?”
Mặt Triệu Nhất Phàm lộ ra vẻ vui mừng cùng bất ngờ.
Trang Cường hôm qua thật sự đã giúp đỡ, tận tình tới mức nhờ ba gọi cho Lý Phi Hồng ở Karaoke Đế Hoàng.
Lý Phi Hồng lại không bắt máy.
Nhưng mà lúc đó nghe Triệu Nhất Phàm hỏi là cậu giúp đúng không thì không nghĩ nhiều nữa.
Đáp: “Ừ, tôi nhờ ba tôi hỏi thử!”
Khỏi phải nói, trong lòng Triệu Nhất Phàm vô cùng kích động, mặt hiện rõ vẻ tự hào.
Phụ nữ, vĩnh viễn luôn là sinh vật phù phiếm nhất thế giới.
Bây giờ hay rồi, mọi nghỉ ngờ đều được hóa giải. Hóa ra ngày hôm đó người gọi điện thoại không phải là Ninh Phàm, cũng không phải ai khác. Người có thể khiến đại ca Lý Phi Hồng nể mặt như vậy, hóa ra đó là người bạn thời thơ ấu, Trang Cường.
Trước đây, ba của Trang Cường và ba cô là chiến hữu, vì vậy mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Sau đó công việc kinh doanh của nhà Trang Cường ngày một phát triển, rồi anh ta ra nước ngoài du học.
Nên cũng xa cách dần.
Không ngờ vừa về, Trang Cường đã cho cô ta bất ngờ lớn như vậy.
Hơn nữa, có thể khiến Lý Phi Hồng nhún nhường, quyền lực của nhà Trang Cường không phải đơn giản.
“Trang Cường, nói thế nào thì cũng rất cảm ơn cậu!” Tim Triệu Nhất Phàm nở hoa tung tóe.
Nhìn Triệu Nhất Phàm như vậy, Trân Khiêm ở bên vô cùng gượng gạo.
Ôi đời, vừa mới chỉnh xong một Ninh Phàm.
Công lao đáng ra của mình lại bị tên Trang Cường này hớt mất sao?
"Trần Khiêm thực sự muốn nói với họ, đó là anh! Chính Trần Khiêm đã kêu người giúp đỡ!