Đường Sở sợ hãi, vội hỏi: “Khách VỊP của cô có phải là Trần Khiêm hay không?”
“Chúng tôi không biết, chỉ biết lúc trưa nay, có một người trong nhóm các cô là khách VIP của chúng tôi!”
Cô nhân viên thu ngân cười nhẹ.
Hả!
Sao lại thế này?
Lúc trưa nay, chỉ có Trần Khiêm và Tô Mộc Vũ thôi mà?
Mặc dù người ta không chịu nói nhưng Đường Sở đã chäc bảy tám phần.
Rất có khả năng, là vì nể mặt Trần Khiêm! Nhưng làm sao có thể?
“Ha ha, Sở Sở, cậu nhanh chóng cho chúng tớ xem bất ngờ đi? Chẳng lẽ đây là bất ngờ của cậu đó hả?”
Trong số nhóm bạn cấp ba của Đường Sở, có một cô gái tên Vương Đại Mỹ lên tiếng.
Từ năm cấp hai, Vương Đại Mỹ và các cô đã là bạn thân, cũng là bạn bè trên đại học.
Mặc dù là chị em thân thiết nhưng lại là chị em thân thiết đấu đá từng chút một.
Cô này ghen ghét cô kia, cô kia ghen ghét cô nọ.
Sau đó, nhờ thành tích xuất sắt nên Đường Sở được du học và làm việc ở nước M.
Xem như đã dìm Vương Đại Mỹ xuống hoàn toàn.
Ngay cả vừa rồi, Đường Sở còn muốn thể hiện trước mặt Vương Đại Mỹ, kết quả lại đụng phải rắc rối này.
Đặc biệt là bây giờ Vương Đại Mỹ hỏi một câu đầy mỉa mai làm Đường Sở sắp tức điên.
Chắc chẳn không thể nào giảm giá rồi.
Nhưng nếu bây giờ quay lại ăn thì mẹ nó mất mặt biết bao.
Ngụy Cường chỉ có thể căng da đầu, sầm mặt tính tiền.
Hơn tám mươi nghìn, chưa ăn được miếng nào, lại không được làm ra vẻ, đúng là lỗ muốn chết.
Sau khi xong xuôi, Ngụy Cường không thể sắp xếp khách sạn nghỉ ngơi được nữa.