Tuy rãng Trần Khiêm không phải rất thân thiết với Hách Lan Lan, nhưng dù sao cũng cùng trong một tổ nhà nghèo. suốt ba năm, có thể nói là đồng bệnh tương lân, Trần Khiêm không nhẫn tâm nhìn Hách Lan Lan cứ dẫn vặt như vậy mãi.
Thôi thì tạm thời không quay lại chỗ kia, Trần Khiêm bắt xe về kí túc xá nữ, làm thủ tục đăng kí ở cổng.
Trước cửa phòng Hách Lan Lan. “Trần Khiêm?”
Hách Lan Lan khóc đến sưng húp cả mắt, lúc mở cửa ra nhìn thấy Trần Khiêm, cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
“Hách Lan Lan, cậu không sao chứ? Tôi đến thăm cậu!” Trần Khiêm mở lời.
“Tôi không sao, làm phiền cậu rồi. Ngược lại bây giờ tôi cảm thấy tôi sống trên thế giới này thật dư thừa, luôn làm liên lụy người khác!”
Hách Lan Lan ngồi cạnh giường, che mắt khóc tiếp.
“Nói bậy gì vậy chứ, Hách Lan Lan, lúc trước tôi cũng như cậu, từ nhỏ ba tôi đã nói với tôi, gia đình mình nợ rất nhiều tiên, nghèo lắm. Vì tôi mà chị tôi còn không được đi học cấp ba, phải đi làm thuê làm mướn. Chị tôi học hành rất tốt, vậy mà cuối cùng phải bỏ thi tốt nghiêp!”
Trần Khiêm muốn khuyên nhủ Hách Lan Lan, chắc là do. đều là vì cái nghèo, nên làm làm anh nhớ tới bản thân ngày trước.
Vậy mà lại có hiệu quả, Hách Lan Lan nín khóc, lắng nghe Trân Khiêm nói.
Trần Khiêm tiếp:
“Cậu không biết lúc ấy áp lực tâm lý của tôi lớn đến mức nào đâu, tôi gánh vác trên mình biết bao trách nhiệm và sự kì vọng của gia đình, cho nên tôi mới lao vào học tập, tôi nỗ lực hết sức để không bị người ta coi thường.”
“Nhưng mà sao chứ, tôi vẫn bị người ta bắt nạt và xúc phạm. Tôi luôn thấy mình thấp kém, rẻ mạt hơn người ta. Gặp các bạn nữ tôi còn không dám mở miệng nói chuyện, tôi sợ họ sẽ khinh khi tôi!”
“Thực tế là họ coi khinh tôi thật, thường dè bỉu tôi. Nhưng tôi tự nói với lòng mình, tôi cứ sống tốt phần mình đã. Những ngày nhục nhã cuối cùng cũng sẽ trôi qua. Hơn nữa tôi còn học được một đạo lý!”
Những lời Trần Khiêm nói rất động lòng người. Hách Lan Lan gấp gáp hỏi: "Đạo lý gì vậy?"
"Chính là mỗi người, ở mỗi giai đoạn sẽ nghĩ những việc cần nghĩ, làm những việc cần làm, như vậy mới không khổ sở. Giống như cậu bây giờ đang đi học, trong lúc cần tích lũy kiến thức cậu lại đi lo việc kiếm tiền, làm sao để có nhiều tiền, như vậy đâu có thực tế?"
"Đúng thế, tôi rất muốn kiếm được nhiều tiền. Nhưng tôi không làm được. Cậu bây giờ có thể nói được những lời này, bởi vì cậu trúng xổ số, số cậu tốt hơn so với người khác nhiều!"
Giọng Hách Lan Lan đầy mất mát.
"Công nhận tôi tốt số, nhưng cậu phải tin tưởng, ngày đó cũng sẽ đến với cậu! Tóm lại, mọi việc rồi sẽ qua, đó là chuyện sớm muộn, không nên để chuyện này đè nặng cậu. Bây giờ thứ cậu muốn chắc là phương pháp giải quyết vấn đề"
Trần Khiêm khuyên bảo.
Hách Lan Lan cúi đầu, chỉ nói: "Ừ, tôi biết. Cảm ơn cậu Trần Khiêm, cậu để tôi suy nghĩ thêm đi!"
Trần Khiêm cũng không giỏi khuyên răn, cũng không biết phải khuyên thế nào.
Nhưng bây giờ anh đã biết vấn đề của Hách Lan Lan, anh vốn cũng không phải người bạn tồi. Bây giờ anh đã biết rồi, nhất định phải giúp đến nơi đến chốn.
Rầm rầm rầm.
Lúc này, kí túc xá vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Giống như muốn lật tung căn phòng lên.
Hách Lan Lan liền ra mở cửa.
Một người phụ nữ trung niên, thân hình đẫy đà, mặt to bè bè, lông mày xoản lại như hai con sâu róm.
"Tao còn thấy lạ tại sao không có ai ra mở cửa, thì ra đồ hư hỏng nhà mày lại chứa trai. Ba mày còn nói mày ở trường
chăm chỉ học hành. Tao nhổ, vô liêm sỉ!"
"Mẹ! Mẹ đừng nói vậy, Trần Khiêm là bạn học của con, cậu ấy đến thăm con!"
Hách Lan Lan khóc hu hu.
"Đừng gọi tao là mẹ! Tao không phải mẹ mày! Người kia là ai, mày nhìn cái gì mà nhìn? Có phải muốn dê con gái tao không, tin tao đi báo công an liền không?"
Người phụ nữ trung niên móc điện thoại ra.
Hách Lan Lan luống cuống nói: "Trần Khiêm, cậu đi trước đi, hôm nay rất cảm ơn cậu!"
"Được rồi!"
Trần Khiêm muốn mảng người phụ nữ điên này vài câu, nhưng dù sao cũng là mẹ của Hách Lan Lan, nên cũng không nói gì.
"Người này làm mẹ kiểu gì vậy!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!