"Thật ạ?"
Trần Khiêm vui mừng.
"Ừ ừ, nhưng mà, tiền đề là em phải có sự nghiệp của mình trước, nếu không thì anh ta vẫn không thể nào về được đâu! Sau khi em thành lập công ty có thể bảo Lý Chấn Quốc đến giúp, chỉ có thể vậy thôi!"
"Vâng!"
Cuối cùng Trần Khiêm cũng có thể giải quyết được chuyện khiến mình tự trách rồi.
Lý Chấn Quốc thì bây giờ không biết trong lòng cảm kích Trần Khiêm bao nhiêu.
"Cậu Trần"
Ngàn vạn lời nói, bây giờ cũng chỉ thốt ra được hai chữ, Lý Chấn Quốc tận tâm gọi từ đáy lòng!
Thật sự cậu Trần không cần phải thế này, không cần một chút nào hết nhưng cậu Trần lại vì mình mà xin xỏ.
Tình nghĩa này, Lý Chấn Quốc thật sự không biết lấy gì để báo đáp!
Từ nay về sau, Trần Khiêm chính là chủ nhân trực tiếp của Lý Chấn Quốc!
Sau đó, Lý Chấn Quốc đi theo bên cạnh Trần Khiêm, đang định giảng giải về gia tộc.
"Cậu Trần, dưới lầu có mấy người lấm la lấm lét, đã bị khống chế rồi, xử lý thế nào ạ?”
Một người mặc đồ đen đi tới. "Được, cứ đi xem thử."
Trần Khiêm gật đầu.
Dưới lầu.
"Thả chúng tôi ra, chúng tôi là bạn học của Trần Khiêm, các người không được giết chúng tôi!"
Lý Niệm vừa khóc vừa hét.
Cảnh tượng vừa nấy quá hùng vĩ, anh ta thật sự sợ đám người này sẽ giết người diệt khẩu.
"Đúng vậy, các người có biết không, tôi còn suýt chút nữa trở thành người phụ nữ của Trần Khiêm đấy, các người dám đối xử với tôi thế này àI"
Trịnh Thiên Thiên cũng hét lớn.
Vừa nãy, bọn họ nhìn thấy Trần Khiêm được vây quanh bởi một đống người thì đã sợ mất mật rồi.
Còn đám người Trang Cường Lý Hạo cũng thật thà hơn nhiều, ai nấy đều bị dọa đến mặt tái mét.
"Thả họ ra đi." Trần Khiêm đi xuống. "Nghe thấy chưa, nhanh thả chúng tôi ra!"