Hóa ra, anh là ông chủ Trần của Điện Huyền Dương ở Ký Châu?
Mọi người đều trợn tròn mắt không dám tin.
“Ông chủ Trần, mấy người này phải giải quyết thế nào?”
Lúc này trên khán đài, mấy người Tiếu Thương Sinh không hề để tâm hậu quả.
Ban đầu, Diệp Long nhìn thấy Trần Khiêm đánh chết Thác Bạt Kiệt, thì sắc mặt hơi khó coi, đang định khuyên nhủ Trần Khiêm.
Đừng quên rằng, gia tộc Thác Bạt này là một gia tộc. lớn nắm giữ hơn một nửa của cải của nước ©, thậm chí còn là thân thích bên ngoại của quốc vương nước C, có nền tảng vững chắc trong toàn bộ nước C.
Bây giờ, ông chủ Trần nhất thời hưng phấn, giết chết con trai duy nhất của Thác Bạt Chân, có thể nói rằng chuyện này không khác gì chọc thủng trời.
Nhưng ông ta nhìn thấy trong mắt mấy người Tiếu Thương Sinh đều là bóng dáng của Trân Khiêm.
Vì thế ông ta cũng lập tức không nói gì nữa. Haiz, nếu muốn đấu, vậy thì đấu đi!
Long Diệp thầm nghĩ.
“Đừng... đừng giết tôi!”
Còn Trần Linh, vừa nhìn thấy mấy người đằng đằng sát khí này hơn nữa tu vi cũng không thấp.
Thì lập tức trở nên sợ hãi.
Cuối cùng không biết làm thế nào, đành phải quỳ xuống trước mặt Trần Khiêm.
“Một tên chó chết như ông cũng xứng để tôi giết?” Trần Khiêm nhìn ông ta, không khỏi cười lạnh.
Sau đó anh liền nhấc chân lên, nhẹ nhàng giãm lên đầu ông ta:
“Bây giờ, bổn thiếu gia ra lệnh cho ông, mang thi thể Thác Bạt Kiệt tới gia tộc Thác Bạt, đồng thời nói cho. chúng biết, vì bọn chúng cấu kết với nhà họ Trần tu chân, nên bọn chúng sẽ là kẻ thù không đội trời chung với Trần Khiêm tôi! Đây chỉ mới là bắt đầu thôi!”
Trần Khiêm vừa dứt lời.
Đã làm Trần Linh sợ tái mét mặt mày trong nháy mắt.
Sau đó nhanh chóng gật đầu như giã tỏi
. “Cút"
Chữ cút này vừa thốt ra, đã làm hồn phách của Trần Linh suýt bay ra ngoài.
Ông ta vội vàng bọc tám khúc thi thể của Thác Bạt Liệt lại, rồi chật vật bò dậy.
Còn Tần Nhã, lúc nãy cô ta cũng không chịu nổi đả kích, nên hôn mê ngay.
“Tiếu Thương Sinh, ông mau đưa cô Tân về nghỉ ngơi đi!”
'Trân Khiêm căn dặn.
Đúng lúc này.
Một bóng lưng bỗng đập vào tầm mắt của Trần Khiêm, nhanh chóng thu hút sự chú ý của Trần Khiêm, đồng thời làm cả người anh nhất thời chấn động.
Chỉ thấy ở một góc xa nhất trong đám đông.
Có hai bóng dáng xinh đẹp đang xoay người, từ từ rời khỏi đây.
Bọn họ đều mặc đồ màu trắng.
'Trên người toát ra khí chất thoát tục giống hệt tiên nữ.
'Tất nhiên, Trần Khiêm không vì khí chất xuất chúng của người ta mà sửng sốt.
Mà là vì, một cô gái có vóc dáng cao gầy ở trong đó, thật sự quá giống cô!
Thật sự giống hệt bóng lưng của Mộc Vũ!
“Đây là...” Mí mắt Trần Khiêm giật mạnh.
Mấy lần trước anh đã nhận nhầm người rồi, nên lần này Trần Khiêm không còn kích động nữa.
Nhưng anh vẫn tung người, bay thẳng đến phía sau hai cô gái đang rời đi đó.
“Hai cô à, xin hãy dừng bước!”
'Trần Khiêm chắp hai tay ra sau lưng, hơi kích động nói.
Hai cô gái này lập tức đứng lại. “Anh này, có chuyện gì thế? Hình như chúng tôi chưa từng gặp anh?”
Một cô gái có vóc dáng thấp hơn lạnh lùng nói.
“Tất nhiên rồi, nhưng tôi thấy cô gái này có vóc dáng rất giống người yêu của tôi, người yêu của tôi đã mất tích nhiều năm rồi, tôi luôn đau khổ tìm kiếm cô ấy, cho nên..."
Trần Khiêm không khỏi lên tiếng.
“Trên đời này, có rất nhiều người giống người, nên tôi nghĩ anh vì nhớ nhung nhiều quá nên nhận nhầm thôi, chúng tôi không hề quen biết anh!”
Đúng lúc này, cô gái có vóc dáng cao gầy lạnh lùng nói.
Nhưng trong giây phút cô ta mở miệng.
Mạch máu toàn thân của Trần Khiêm đều như muốn nổ tung
Vành mắt anh cũng nhất thời trở nên đỏ hoe.
Trân Khiêm gần như lấy hết dũng khí, cuối cùng anh mới khó khăn thốt ra hai chữ:
“Mộc VũI” “Mộc Vũ, đúng là em rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!