Người này tên là Mã Binh.
Là cậu chủ của một gia tộc.
Nhà họ Mã của anh ta cũng được xem là nhà giàu có trong tỉnh Ký Châu.
Của cải trong nhà hơn mười tỷ.
Hơn nữa trước đây Mã Binh từng du học ở Anh Pháp.
Có thể nói anh ta vừa toát ra phong độ của một quý ông, lại không mất đi khí chất của một quân tử.
Nhưng nếu so sánh với nhà họ Long trong tổ chức Long, tất nhiên nhà họ Mã của anh ta sẽ thua kém hơn nhiều.
Cho nên anh ta chỉ có thể ngồi trong thuyền khách phụ.
Trong toàn bộ đoàn thuyền, chỉ có những người có danh vọng cao mới có thể ngồi trên thuyền chính.
Mà mọi người đều biết, Mã Binh rất thích Long Phỉ Phi.
Cho nên vừa nghe thấy Mã Binh dò hỏi như vậy, mọi người đều thích thú xem trò náo nhiệt nhìn về phía Trần Khiêm, rồi quan sát từ trên xuống dưới.
“Tôi không quen anh ta, là Hiểu Phàm bảo anh ta cùng tham gia buổi tiệc tối ở đảo Thánh!”
Long Phỉ Phỉ nhíu mày, rõ ràng cô ta là một con khổng tước kiêu ngạo, một viên minh châu sáng chói, nên cực kỳ ghét cảm giác bị người khác quản thúc.
Nhưng nếu so với Mã Binh, thì cô ta càng ghét người này hơn.
Bởi vì trên đường tới đây. Anh ta luôn im lặng.
Chẳng lẽ anh ta muốn dùng sự im lặng này để thu hút sự chú ý của mình ư? Ha ha, chỉ sợ anh ta dùng thủ đoạn lạc mềm buộc chặt này nhầm người rồi?
Trong lòng Long Phỉ Phỉ thầm nghĩ.
Cho dù trước đây Mã Binh cũng làm mình hơi cảm thấy chán ghét, nhưng rõ ràng anh ta thành thục trầm ổn hơn.
*Ồ? Nói như vậy là anh bạn này cũng con cháu trong gia đình giàu có?”
Mã Binh thấy thái độ Long Phi Phỉ đối với anh, thì trong lòng không khỏi dịu lại một chút.
Nhưng về chuyện mình chỉ có thể ngồi trên thuyền bình thường, còn người này nhìn cách ăn mặc không sang trọng như mình, lại được ngồi trên thuyền chính, trong lòng anh ta vẫn hơi khó chịu, nên hỏi rõ ngay lập tức.
“Ây ya, được rồi, anh đừng hỏi nữa Mã Binh, tôi thấy †âm trạng anh ấy vẫn luôn không vui, nên mới kéo anh ấy ra ngoài chơi, như vậy mọi người cũng quen biết nhau, nói không chừng sau này còn là bạn bè của nhau.”
Điền Hiểu Phàm thấy dáng vẻ hơi nhắm vào Trần Khiêm của Mã Binh, thì vội vàng mở miệng chuyển đề tài.
Mấy người tụ tập cùng nhau, rồi trò chuyện một lúc.
Còn Trần Khiêm thì đứng bên cạnh quan sát xung quanh hòn đảo.
Vừa đi ra ngoài cùng bọn họ, tâm trạng anh thật sự tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, nếu mình luôn nghiêm mặt như vậy, chẳng phải hơi lạnh nhạt với lòng tốt của cô gái Điền Hiểu Phàm này sao, anh cũng định vui vẻ trò chuyện với bọn họ một chút.
Đúng lúc này.
Bùm một tiếng.
Một dải lụa màu bỗng phát nổ trên đầu mọi người.
Tiếp sau đó, ở bến cảng lại có mấy chục dải lụa màu đồng loạt phát nổ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!