Nhưng Vạn Tuyết thật sự rất coi trọng đoạn nhân duyên này của mình.
Cho nên cô ta lập tức kể lại chuyện thầy bói xem mệnh cho mình lúc trước cho Trần Khiêm nghe.
“Thầy bói? Trông ông ta thế nào?” Trần Khiêm bỗng trở nên nghiêm túc hỏi.
Sau khi nghe thấy lời miêu tả của Vạn Tuyết, Trần Khiêm lập tức kích động.
Chẳng lẽ là thầy Quỷ?
Thầy Quỷ vẫn luôn trốn trong núi Huyền Dương sao?
Nếu quả thật là vậy thì mình không cần tốn công sức đi tìm nữa rồi.
Trần Khiêm thầm suy nghĩ. Sau đó, anh đồng ý yêu cầu của cô ta.
Dù gì đây cũng là manh mối quan trọng trong việc tìm kiếm thầy Quỷ.
Vạn Tuyết thấy Trần Khiêm đồng ý thì vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
Núi Huyền Dương nằm ở phía Nam tỉnh Ký Châu. Đây là thánh địa của đạo quán.
Trên núi Huyền Dương, có một đạo quán tên là Huyền Dương Quán.
Có rất nhiều du khách đi tới đây dâng hương.
Trần Khiêm càng nhìn càng cảm thấy, có lẽ mình sẽ thật sự tìm được thầy Quỷ ở nơi này.
“Hai vị, hai người cũng đi lên đạo quán dâng hương sao?”
Đến khi Trần Khiêm đi tới trước cửa đạo quán, thì bị hai đạo sĩ thanh niên ngăn cản.
Bọn họ cung kính hành lễ với Trần Khiêm và Vạn Tuyết, rồi cười hỏi.
“Không phải đại sư, chúng tôi chỉ muốn đi dạo sau núi, tại sao hôm nay khách lên núi dâng hương lại ít như vậy?”
Vạn Tuyết nhìn xung quanh rồi hỏi.
“Ha ha, thật ngại quá, bắt đầu từ một tháng trước, núi Huyền Dương đã phong tỏa núi rồi, sau núi đã không còn mở cửa cho người bên ngoài vào nữa, cho nên nếu hai vị muốn đi dạo ở sau núi, thì vẫn nên đi về đi!”
Hai người thanh niên nói.
Nhưng có một thanh niên, lúc cúi đầu nói đã vô thức liếc trộm nơi phì nhiêu của Vạn Tuyết, hơn nữa còn nuốt nước bọt.
Tất nhiên cảnh tượng này đã lọt vào mắt Trần Khiêm.
Hai đạo sĩ này không hề giống người tốt. Hơn nữa trên người họ còn mang theo sát khí đang cố ý che giấu, cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của
Trần Khiêm.
Trần Khiêm lập tức thi triển linh thức, rồi quan sát xung quanh.
Sau đó anh phát hiện ra cả tòa núi đều trống rỗng.
Chỉ có đám đạo sĩ này ở đây thôi.
Trần Khiêm lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, nhưng không nói gì.
Vạn Tuyết vừa nghe bọn họ nói không thể đi ra sau núi, thì trong lòng cực kỳ mất mát.
Hai người đang định xoay người rời đi. Thì hai đạo sĩ này huých cùi chỏ.
Rồi trao đổi ánh mắt với nhau.
Sau đó chạy tới nói: “Cô à, xin dừng bước!” Hai đạo sĩ nói. “Hai vị đại sư có chuyện gì thế?”
Vạn Tuyết hỏi.
“Haizz, chúng tôi thấy cô có thái độ thành kính nên đáp ứng yêu cầu của cô, để cô ra sau núi!”
Một đạo sĩ nói.
“Hả? Thật sao, vậy cảm ơn hai đạo sĩ!”
Vạn Tuyết vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói. “Nhưng trong hai vị chỉ có thể có một vị được ra sau núi, vị còn lại có thể ngồi trong phòng khách chờ đợi, bằng không, chúng tôi cũng khó mà giải thích!”